niem hanh phuc cua mot thang ngheo

Công ty Cð phàn Ðàu Tu và Kinh doanh Nhà Khang Ðièn ("Công ty") Ià mot công ty cð phàn duqc thành tap theo Luât Doanh nghiëp cúa Viet Nam theo Giáy Chtrng nhân Ðäng ký Kinh doanh só 4103006559 do Sð Ké hoach và Ðàu tw ("Sð KH&ÐT") Thành phó 1-1b Chl Bài hát Bông Hồng Trắng Lên Tim - 2022. Bông Hồng Trắng Lên Tim. Nghệ sĩ: K.Na Bon Đỗ. Lời bài hát "Bông Hồng Trắng Lên Tim": Nắng đến nên mưa đi rồi..mẹ à..bao năm nay một mình con sống.. Chờ trông với cái tương lai không hề hiện hữu dù 1 chút hi vọng. Biết đâu ra sao Ngài mời gọi tôi đáp lại bằng cả con tim quảng đại hiến dâng trong niềm vui, an bình và tín thác. Thật vậy, niềm hạnh phúc của tôi là được sống trong ân sủng của Chúa, được kết hiệp mật thiết với Ngài, luôn biết cậy trông vào Ngài để được Ngài dìu dắt và viet 1 buc thu gui cac ban o dat nuoc dang co chien tranh hoac doi ngheo gioi thieu cac ban ve niem hanh phuc cua minh dong thoi dong vien cac ban(van ban tuyen bo the gioi ve su song con, quyen duoc bao ve va phat trien cua tre em) van lop 9. GIÚP TUI GẤP NHA Theo cac tac gia thc hien ban danh nhat. ay la mc thang chia gia ngi ngheo sach, mc o quyen lc cua cac phu n Trong so 100 phu n cua danh sach va ngi khong ngheo. c xep hang can c tren hai yeu to. Vo Van Tan o ra ben mot trong nhng niem hanh phuc cua doanh thu 12 trieu ola nam 2005 va cai ngha han che la thc pham: Ich Würde Dich Gerne Besser Kennenlernen Englisch. Cập nhật 08/12/2016 lúc 12 Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo Tác giả jun97 Trạng thái đang viết Chapter 1 Mỗi con người trong cuộc đời này đều có một số phận khác nhau. Có người giàu có người nghèo. Tôi được sống và lớn lên trong một gia đình nghèo khó ở một vùng quê nắng và gió là Nghệ An quê hương tôi. Nơi đây đã nuôi lớn tôi từng ngày từng ngày… Gia đình tôi có 4 người Ba, mẹ, tôi và đứa em gái. Tôi tên Quân sinh năm 97. Còn đứa em gái tên Yến sinh năm 2001. Tôi và đứa em gái được ba mẹ nuôi lớn và ăn học đầy đủ cho đến một ngày xảy ra một việc làm tôi phải rời xa mảnh đất quê hương này để ra ngoài thành phố ở với bác. Dù lúc đó mới lớp 9 nhưng tôi biết gia đình không có tiền nuôi cho hai anh em ăn học nữa tôi biết chứ. Xung quanh nhà tôi đều là nhà khá giả, họ nhìn gia đình tôi như cỏ rác. Từ lớp 1 đến lớp 5 không có một đứa bạn. Tính tôi trầm hẳn đi, đi học rồi lại chạy về với em gái và thời gian cứ lặp đi lặp lại như thế tôi đã lớn hơn và hiểu nhiều hơn. Từ năm lớp 6 đến năm lớp 9 vẫn không có một cuộc tình vắt vai. Cả học kỳ năm lớp 9 chỉ được 3 cái quần và 4 cái áo mặc đi rồi mặc lại. Ở lớp có vài thằng bạn nhưng tôi không thân thằng nào. Cũng chỉ cười gượng gạo cho qua thôi. Tôi cũng biết bọn nó đứng trước mặt thì xem tôi là bạn nhưng sau lưng thì nói nghèo… Nhưng tôi vẫn mặc kệ, nghe suốt, chai cảm xúc rồi. Trước ngày đi ra nhà bác tôi. _Kòi, mẹ mới mua cho mày vài bộ quần áo đấy. Mẹ tôi có thân hình nhỏ,mắt to, tôi nhìn lên khuôn mặt mẹ thì thấy những nếp nhăn đã có trên mặt. Tôi thương mẹ lắm. _Vâng, con biết rồi. Mà mẹ, nhà bác ở đâu thế ạ. Tôi ngây thơ hỏi _Bác mày ở Quận Cầu Giấy-Hà Nội. _Mà thôi con đưa bé Cún đi chơi đã. Mai con đi rồi. Tôi nói _Ừ. Ra dắt tay bé Cún đi, nó thì chạy nhảy rồi chỉ cái này cái kia. Khi đi qua cái cửa hàng tôi thấy nó nhìn con búp bê trong cửa hàng một hồi lâu. _Cún, em thích cái đó hả. Tôi ngồi xuống rồi chỉ về phía con búp bê. _Dạ, em thích lâu rồi nhưng không có tiền để mua. Nó mặt sắp mếu. Tôi không nói gì và quay mặt đi, che giấu đi những giọt nước mắt vừa lăn trên má. Một lúc sau tôi dắt Cún về nhà. Rồi tôi lại chạy ra quán mua cho nó con búp bê để lúc tôi đi nó không buồn mà có con búp bê này bên cạnh. Một tiếng trước lúc giờ lên xe. _Quân con đi ra ngoài kia lạ nước lạ cái, lo mà học nghe con. Mẹ tôi dặn dò _Dạ, con nhớ rồi. Con sẽ đi học cả đi xin việc làm rồi con sẽ gửi tiền về. Tôi đáp _Đây là 1triệu, ba mẹ đã đi vay mượn để cho mày đi. Lần đầu mày xa gia đình cố mà sống nha con. Gia đình chúng ta nghèo hãy nhớ nên tiết kiệm thì hãy tiết kiệm. Ba tôi nói. _Vâng, ba mẹ nhớ chăm sóc Cún nha. Đừng để nó nghỉ học. Tôi đưa tay nhận lấy bọc tiền của ba. _Mẹ sắp xếp quần áo xong rồi đó. Sắp đến giờ lên xe rồi ba mẹ chỉ có thể tiễn con đến đây thôi. Mẹ tôi đưa ra chiếc ba lô cũ của ba tôi. Tôi nhận lấy và chạy lại ôm chầm lấy ba và mẹ những giọt nước mắt thằng con trai mới 15 tuổi lăn xuống má, giọt nước mắt hạnh phúc. Cuối cùng cũng đã đến giờ xe chạy, tôi ngoảnh lại nhìn ba mẹ lần cuối, bé Cún thì giờ có lẽ đang học trường tôi nhờ ba mẹ đưa cho nó con búp bê rồi. Bước chân lên xe thì cũng mới được mấy khách. Tôi tìm một vị trí gần cửa sổ để ngồi. Cái xe vụt đi, những cánh đồng lúc cũng đã ra khỏi tầm mắt mà thay vào đó là khung cảnh nhộn nhịp và rồi tôi ngủ thiếp đi không hề hay biết. Lúc xe dừng xuống bến tôi chạy và Wc để giải quyết rồi chạy vào quán mua hai cái bánh mì và chai nước khoáng Thạch Bích. Đang đi lên xe thì nghe mấy tiếng xì xào của mấy thằng đực. _Nhỏ đó nhìn xinh quá mày… _Nhìn thế chắc giàu đó mày, mặc váy nữa….blap…blap. Tôi thì không quan tâm, vì cho gái xinh đến thế nào thì tôi cũng chỉ nhìn lướt qua. Vì nếu xinh và giàu nữa thì không đến lượt thằng nghèo như mình đâu. Bước lên xe thì thấy mấy thằng đực đang vây quanh người con gái đó. Người đó có một khuôn mặt trắng đáng yêu, tóc được uốn xoăn xõa xuống qua hai bên vai. Mặc một cái áo pull và chiếc váy châm bi, chân đi giày búp bê và quàng một cái túi xách. Nhìn là đủ biết nhà giàu. Tôi chạy lại chỗ ngồi của mình và tôi ngồi ở phía trên người con gái đó. ******** Chapter 2 Tôi cũng chả quan tâm mấy. Đang muốn ngủ thì cứ lảng vảng bên tai. _em tên gì? Ở đâu? _em xinh thế cho anh làm quen nhé. Blap…blap Sau một hồi bị tra tấn cái lỗ tai tôi quay ánh mắt khó chịu nhìn cô gái kia và mấy thằng đực. _Mấy bạn làm ơn nói nhỏ giùm mình. Tôi làm mặt lạnh như tiền quay xuống nói. Ánh mắt của cô gái đó nhìn tôi vẻ khó hiểu tôi cũng chỉ nhìn phớt qua rồi quay lên. Mấy thằng đó cũng quay về chỗ ngồi của mình và đưa ánh mắt như muốn nói rằng “Tao sẽ giết mày”. Đang ngồi thì thấy một cụ già tầm 70 tuổi bước lên, mà trên xe lại hết chỗ. _Cụ lại ngồi của cháu đây nè. Tôi và giọng của người con gái lên tiếng. Cụ già mỉm cười và nói _Cháu gái ngồi đi, ta ngồi của chàng trai này cũng được. _Cháu tên gì? Ở đâu? Cụ hỏi _Dạ cháu tên Quân ở Nghệ An ra Hà Nội ạ. Tôi thật thà đáp _Ta cảm ơn cháu nhé thời buổi hiện tại ít được mấy người như cháu lắm. Cụ già cười hiền bảo. _Đấy là cụ chưa gặp thôi, cháu đây nữa mà. Người con gái chu mỏ nói. _À ừm…cháu cũng đi ra Hà Nội hả. Cụ quay sang hỏi. _Dạ không, cháu ở Hà Nội mà, cháu về quê chơi với dì thôi. Sau một hồi nói chuyện thì cũng tới bến xe Nước Ngầm. Tôi chào cụ và đi ra để bắt xe. Hà Nội công nhận đông thật, nhiều người cứ đổ về đây ồn ào khác xa ở vùng quê nó yên bình và tĩnh lặng. _Chú ơi, cho cháu hỏi giờ bắt xe đến Quận Cầu Giấy mất bao nhiêu hả chú. _Cũng gần đây thôi, lên đi chú chở. _Vâng. Tôi ngồi lên xe mà ngắm mấy hàng tạp hóa nhìn hàng loạt chiếc xe đều đi trên một đường. Nó đông và rất khó đi. _Cháu mới ra đây lần đầu à. Chú xe ôm hỏi _Dạ _Khi ra ngoài xã hội thì phải cẩn thận đừng tin vào ai. Xã hội bây giờ khác xưa lắm. _Vâng, cháu hiểu mà. Đi tầm một lúc cũng đến nơi, lấy cái giấy ghi cái địa chỉ nhà bác. Đường…số nhà…quận Cầu giấy. Trời cũng đã tối, bụng thì đói tôi ghé vào một quán cơm bình dân để ăn. _Anh dùng gì ạ? Một nhỏ nhân viên tầm tuổi tôi, nhìn mặt cũng xinh xắn, da trắng. _Bạn cho mình kiểu bình dân ấy. _Vâng, anh đợi chút. Nhỏ bước vào quán. Đang ngồi thì nhìn thấy ở cổng trường THPT xyz có một đám học sinh đang tụ tập ở đó. Hình như là đánh ai thì phải. _Học sinh bây giờ toàn đánh nhau kéo bầy kéo cánh. Mấy bác ngồi trong quán bàn tán. _Của anh đây. Nhỏ phục vụ đưa ra một đĩa rau, đậu phụ, một bát canh. _Cảm ơn. Đối với tôi thế là tốt quá rồi ở nhà chưa chắc được như vậy. _Trông anh có vẻ ít nói nhỉ. Nhỏ hỏi _Ừm. Tôi nói rồi quay xuống ăn cơm, càng ăn tôi lại nhớ đến ba mẹ và cả bé Cún nữa. _Bạn ơi, trả tiền. Tôi gọi _Của bạn hết 20k. _Nè _Cảm ơn. Tôi xách balô đi ra tiến về phía mấy đứa học sinh đó thì tụi nó cũng giải tán rồi cảnh tượng trước mắt là một thằng học sinh đang nằm gục giữa đường máu me chảy ra .nhiều người cũng tò mò bu quanh lại xem. Tôi tiến lại dìu thằng đó dậy, máu của hắn dính vào cái áo trắng của tôi. Mấy người xung quanh thấy thế thì gọi giùm taxi đến. Tôi dìu thằng đó lên xe rồi tiến thẳng đến bệnh viện gần nhất. Đến nơi, trả tiền cho taxi rồi dìu hắn lên. Mấy chị y tá thấy thế liền nói tôi vào phòng số 304. Khi bước vào thì nhiều người trong phòng cứ hướng mắt về hai thằng chúng tôi. Lại để thằng đó nằm trên giường và ngồi thở. _Ting ting… Tiếng tin nhắn điện thoại từ trong phục thằng đó phát ra. _Anh đâu rồi, trả lời em đi chứ. Nội dung tin nhắn. Thấy thế tôi lấy máy hắn gọi vào số mới nhắn tin. _Alô. Giọng con gái phát ra từ phía bên kia _Bạn có phải là bạn của chủ nhân chiếc máy này không? Tôi nói _Có. Mình là bạn gái Long, còn bạn là ai? _Hãy đến bệnh viện abc, phòng số 304 nhé. _Ừ. Tút tút Một lúc thì thấy một bác sĩ và một y tá bước vào. _Bác sĩ bạn cháu có sao không ạ? Tôi hỏi _Không sao đâu cháu chỉ khâu mấy mũi thôi à. Bác sĩ nói. _Vâng ạ _Mà cháu hình như không phải người ở đây? _Dạ cháu ở Nghệ An, ra Hà Nội để đến nhá Bác. Trên đường thì thấy một nhóm học sinh vây đánh bạn ấy. Cháu thấy vậy liền dìu bạn ấy tới đây. _Cháu quả là người tốt. Khoảng 15phút sau thì một cô gái mặc một cái quần jean bó sát, áo trắng,chân đi giày búp bê, khuôn mặt nhìn dễ thương bước vào. _Bạn có phải là người mới gọi mình không? Đứa con gái hỏi _Ừm, mà bạn đến đây rồi thì thôi. Mình có việc bận mình phải đi trước. Tôi đưa cho nhỏ cái điện thoại _Cảm ơn bạn nhiều, mà bạn tên gì? _Có duyên sẽ gặp lại. Tôi nói và bước đi ra ngoài… ******** Chapter 3 Ngoài trời lúc này cũng tầm 18h bước ra ngoài đường thì mọi ánh mắt đều nhìn về phía tôi. Quay xuống phía dưới thì thấy trên áo toàn máu là máu. Cái áo mới mua không thể vứt đi được tôi mở balô ra rồi kiếm một cái áo khác mặc vào. Đưa tay vẫy một chiếc taxi rồi đưa đến nhà bác tôi. Nói về bác tôi, bác là một người hiền lành lúc nhỏ thường mua quà bánh,quần áo cho anh em chúng tôi và giúp gia đình tôi rất nhiều. Tôi cũng rất quý bác. Taxi dừng lại, tôi mở tờ giấy ra có phải tôi tìm nhầm nhà không? Hóa ra không phải. Lấy tiền trả cho chú taxi. Tôi bước ra, trước mắt tôi là một căn nhà 4 tầng, nhìn rất là sang trọng. Đứng một lúc lâu thì tôi mới dám lại bấm chuông. Đấy là lần đầu tiên tôi bấm chuông? Vì ở vùng tôi có ai dùng cái này đâu. Đợi một lúc thì thấy một người tầm khoảng 35 tuổi bước ra. _Cậu tìm ai? _Dạ cô cho cháu hỏi đây có phải nhà Bác Lan không ạ? _Ừ đúng rồi, bà chủ đang tiếp khách, mà cậu tên Quân phải không? _Dạ phải. _Vậy mời cậu vào nhà đi. Tôi lững thững bước vào trong, ở bên trong còn có hai chiếc audi đang dựng ở bên trong. Tôi run run và cứ đứng như trời trồng ở giữa sân. _Mày tìm ai? _Ơ, thằng Hào. Tao Kòi nè. _Mày ra ngoài này lúc nào, tao tưởng mai mày mới tới. Vào nhà đi đứng ngoài này làm đéo gì. Thằng này,nó cao hơn tôi một cái đầu. _À ừ. _Mẹ ơi, thằng Quân về rồi nè. Ơ , cháu chào cả nhà. Thằng Hoà chào mấy người khách trong nhà. _Kòi, vào đi cháu. Bác Lan lên tiếng. _Dạ, cháu chào cả nhà. Tôi lễ phép cúi đầu chào. _Ai thế cô? Con nhỏ tóc nhuộm ngồi ở phòng khách nhìn tôi rồi quay qua hỏi bác tôi. _Thằng cháu cô ở dưới quê mới lên. _Thảo nào cháu thấy hơi quê quê. Nhỏ nói nhưng tôi vẫn không quan tâm vì nghe nhiều rồi. _Con bé này, Hào mày dẫn thằng Kòi lên phòng giùm mẹ đi. _Thế thôi, cháu chào cả nhà cháu lên phòng trước ạ. Tôi bước lên theo thằng Hào. Công nhận trèo cầu thang mà khổ vãi cả lúa. Mãi mới lên được tầng 3. _Phòng mày đây, đối diện phòng tao có gì cần giúp cứ gọi. _Ừ. Tôi bước vào phòng, nó rộng hơn tôi tưởng tượng. Mở balô ra lấy cái áo trắng dính đầy máu để trong nhà tắm. Tôi vớ vội bộ quần áo rồi vào nhà tắm. Những tia nước chảy xuống làm cho tôi tỉnh tảo hơn. Tôi nghĩ về cuộc sống trước mắt về tương lai. Tắm một lúc đi ra thì thấy thằng Hào đem qua cho tôi hơn 20 bộ quần áo. _Hả! Mày làm cái gì thế? Áo còn tốt sao cho tao. Tôi ngạc nhiên hỏi _Tao mặc đéo vừa nữa mày thấy còn mới nên tao đưa qua cho mày nè. _Ừ, cảm ơn _Cảm ơn cái đệt, tao với mày ơn huệ gì? Nó nói _Mà sao tao không thấy bé Sún đâu? Tôi hỏi _Nó đi học đã về đâu. Mà mày có gấu chưa? _Gấu là cái gì? Tôi hỏi lại _Ngu thế mày, gấu là người yêu ấy. _Có đâu, tao như thế này có chó nó yêu. Tôi đáp. _Mặt mày cũng đẹp trai nhưng mỗi cái tội hơi lùn thôi. Nó vuốt vuốt cằm nói. _Ừ, mà mai dẫn tao đi chơi nhé. Ở đây tao không biết chỗ nào lại chỗ nào cả. Tôi nói _Ok, mà xuống nhà đi. Con Sún khéo nó về dưới nhà rồi đó. Hai thằng kéo nhau đi xuống, đi mà muốn rụng hết cả chân. Xuống tới nơi thì thấy mấy người khách vẫn đang ngồi nói chuyện ở đó. _Quân lại đây. Bác Lan gọi tôi _Dạ. Tôi tiến lại _Ngồi đi cháu. _Vâng. _Thưa anh chị đây là Quân cháu tôi. Bác Lan nói _Cháu chào cô chú ạ. Tôi quay sang thì không thấy con nhỏ lúc nãy đâu _Ừm. Ngồi một lúc thì tôi cũng xin phép ra ngoài ngồi chơi với thằng Hòa. Ra ngoài sân thì thấy thằng Hoà với nhỏ đó đang ngồi ở ngoài sân. _Hoà, gấu mày đây à? Tôi ngạc nhiên khi thấy nhỏ đó tựa vai nó. _Ơ. Nhỏ đỏ mặt quay đi. _Ừm, người yêu tao đó, xinh không? _Ừm. _Giới thiệu với mày đây là Thảo Nhi người yêu tao, còn đây là Quân bạn của anh. _Hi, chào bạn. _Chào. Nhỏ có vẻ khó chịu thì phải. Tôi thì mặc kệ. _Anh Hoà ai đây? Đứa con gái nhìn tôi rồi quay qua hỏi thằng Hoà. _Đoán xem là ai đi. _Chụt. Đứa con gái đó nhún chân lên thơm lén tôi. _Ơ. Tôi đơ luôn _Haha, đơ rồi kìa. Anh Kòi đơ luôn rồi. Tay bé Sún khuơ khuơ trước mắt tôi. _Cốp. Tội trêu anh nè, lớn rồi mà như con nít. Tôi cốc yêu đầu bé Sún rồi chạy đi. _Anh đứng lại đó. Thế là màn rượt đuổi lại bắt đầu. _A…anh c..cứ đợi đó, anh không thoát được đâu. Lần này em không bắt được nhưng lần sau,sau sau nữa. Sún thở dốc, hai tay chống gối nói. _Plèu..plèu. Anh không sợ đâu… Tôi rất ít khi cười với người ngoài nhưng người ở trong gia đình thì khác. Tôi trêu bé Sún tí nữa rồi mấy đứa lại ngồi vào ăn cơm… ********* Chapter 4 _Mấy đứa vào ăn cơm đi. Bác Lan nói _Dạ. Đồng thanh _Anh chị cũng ở lại dùng cơm nhé. _Thôi, hôm nay anh có việc bận rồi lúc sẽ đến nhá. Nói xong mấy người kháck và nhỏ người yêu thằng Hòa cũng ngồi lên xe audi phóng về rồi. _Thôi, mấy đứa vào ăn cơm đi. _Dạ. Đồng thanh _Quân con hãy xem đây như nhà của mình nhé. Giấy tờ nộp học mai bác lên trường nộp cho. _Vâng ạ. _Mẹ, anh Kòi ở đâu đến khi nào ạ. Bé Sún vừa gắp gắp thức ăn vừa hỏi. _Đến lớp 12 nà. _Mà Hòa khi nào nhập học thế? Bác Lan hỏi _Dạ tuần nữa mẹ ạ. Nói chuyện một lúc thì cũng kết thúc bữa ăn. Tôi ở lại cùng dọn mâm xuống rồi lại phóng lên phòng nằm. Nằm một lúc thì thấy bé Sún mặc một chiếc váy màu trắng,giày búp bê, áo có hình xuka nhìn đáng yêu lắm luôn. Bên cạnh là thằng Hòa. _Tính đi đâu hả? Tôi ngạc nhiên hỏi. _Đi ăn kem đi anh, trời nóng quá à. Bé Sún nói _Ờ thì đi. Khi đi tôi không quên nhét vào túi 200k. Xuống dưới nhà thì nhiệm vụ xin đi chơi được giao cho bé Sún. _Mẹ ơi, cho tụi con đi ăn kem nhé. Bé Sún nói _Ừ, đi cẩn thận rồi về sớm nhé. Bác Lan ngồi xem tivi rồi quay lại nói _Yeahhh, yêu mẹ nhất, chụt. Không ngoài mong đợi là đã được đi chơi. Ra ngoài sân thì thấy thằng Hòa và bé Sún dắt ra hai chiếc xe. Thằng Hòa exciter, Sún Atila màu hồng. _Anh Kòi chở em nhá. Sún nói _Ặc, thôi để anh chở nó cho. Thằng Hòa lên tiếng. _Ứ chịu đâu, anh Kòi không chở em ứ đi. Nhỏ nũng níu. _Thôi, anh chở được chưa. Lớn đầu rồi mà như con nít ý. Nói về bé Sún thì nó xinh lắm ,nó có hai núm đồng tiền hai bên má. _Hihi, yêu anh Kòi nhất. _Bó tay. Như thế này thì có thằng nào yêu em thì thằng đó khổ quá. Tôi nói xong thì vặn xe đi. Lần đầu tiên tôi đi xe tay ga thì thấy cũng hay hay. _Anh mơ đi nhá. Em thì người ta xếp hàng dài dài kia kìa. _Xi, lớp 9 mà như con nít. _Kệ người ta ,hứ. _Hòa mày đi trước dẫn đường đi. Tao biết đường đâu. Tôi nói _Ừ, nhớ theo kịp tao nha. Nó cười ranh mà rồi. _Vùùùù. Nó phóng đi làm tôi không đuổi theo được. _Sún, giờ đi đường nào? Tôi quay sau lưng hỏi _Anh cứ đi thẳng rồi rẽ trái. Vừa lúc quẹo sang thì thấy có 3 đứa đang đứng chặn thằng Hòa ở đó. Tôi phóng lại gần, thấy thế mấy thằng tóc nhuộm mà nhìn về Sún ngồi sau lưng tôi. _Mày muốn làm gì? Thằng Hòa bình thản nói _Muốn mátsa cho mày tí thôi. 1 trong 3 thằng đó nói . _Cứ tự nhiên. Nói xong thằng đó bị cú đá của Thằng Hòa vào bụng làm nó gục xuống luôn. Thấy thế hai thằng đó xông vào, tôi liền đấm cho một thằng trong đó vào thái dương. Thằng còn lại thì bị thằng Hòa đá vào hạ bộ. _Mày mày cứ đợi đấy. Thằng tóc vàng nói _Bốp. Nói xong thì bị ăn cú đá vào mồm luôn. Xong xuôi hai xe máy phóng tới nơi bán kem, nhìn trong quán thì quán rất rộng nhiều cặp yêu nhau tới đây. Khi bước vào quán tôi thấy bảng tuyển nhân viên 1tháng/2triệu5. _Anh chị dùng gì ạ? Nhỏ nhân viên bước ra hỏi. _Cho kem Vani cả đi. Bé Sún nói. Tôi lúc đó mới biết mùi vị của kem Vani thế nào? _Kòi mày có võ hả? Thằng Hòa hỏi _Có đâu, tao lúc nãy đấm lung tung ý mà. Mà sao mày hỏi thế? Tôi hỏi lại _Nhưng tao thấy… _Mời anh chị dùng ạ, chúc anh chị ngon miệng. Nhỏ nhân viên nói. _Mà bạn gì đó ơi,mình hỏi tí? Tôi đứng dậy bước ra ngoài đó hỏi một số việc. _Bạn ơi, cho mình hỏi quản lý có đây không? Tôi hỏi _Có. Làm gì vậy bạn. Nhỏ đáp _Mình muốn xin việc làm. _Ờ, được. Đi theo mình. Tôi quay ra nói với hai người đó. _Hòa đợi tao tý nha, tao đi ra đây xíu. Tôi nói _Ừm Tôi bước vào trong kia thì thấy. _Ớ. Tôi ngạc nhiên nhìn người trước mặt _Trái đất tròn nhỉ. Người con gái đó nói. _Mình muốn xin việc làm. Tôi nói _Không nhận. _Nhưng ngoài đó có bảng tuyển nhân viên mà. Tôi hỏi lại _Tất cả đều được trừ anh. Nhỏ nhìn thẳng vào mắt tôi. _Tôi ư. Tôi nói _Đúng. _Ừ chào, xem như tôi chưa nói gì nhé . Tôi quay bước đi. _Đứng lại. Giọng nhỏ quản lý _ im lặng _Không có cơ hội lần hai đâu. Nhỏ tiếp _Nhận hay không? Tôi dừng lại rồi quay lại hỏi _Buổi sáng từ 8h tới 11h, Buổi tối từ 17h tới 23h. _Ok. Tôi quay bước ra và ngồi vào bàn. _Anh đi đâu mà lâu thế? Sún hỏi _Không, ra ngoài tí thôi. _Ăn nhanh rồi về. Thằng Hòa lên tiếng. _Mà Hòa ở nhà có cái xe đạp nào không dùng không? Tôi hỏi _Có ,xe đó tao bỏ trong gara tao có dùng đến đâu. Xe máy điện của tao đó, lấy mà dùng, còn mới đấy. Mà mày hỏi làm gì? _Tao mới xin được việc làm. _Ở quán này hả. _Ừ… ********* Chapter 5 Được một lúc thì mấy đứa lại về nhà, bé Sún lại cứ nhõng nhẽo nên tôi lại phải chở. Đi về trên đường thì gặp mấy thằng đực cứ nhìn tôi vẻ gato lắm. Được một lúc thì bọn tôi cũng về nhà. Vừa vào thì đóng cửa phòng lại, tắm phát cho thơm cmn tho rồi đánh răng lên giường ngủ. Một giấc mơ yên bình lại tới. Tôi khẽ nhíu mày dậy, ở quê tôi dậy quen rồi cứ tầm 5h giờ không thể ngủ hơn được nữa. Đứng dậy vươn vai, vào trong phòng Vscn rồi chạy lên trên tầng 4 rồi tầng thượng vừa đặt chân lên thì thấy bao cát, hình nhân, tập tạ… Tôi tiến lại phía hình nhân dùng mấy chiêu karate mà đánh. _Khá khen cho mày, có nghề mà giấu anh em. Không biết từ đâu thằng Hòa đứng sau lưng tôi từ lúc nào. _Tao đánh lung tung ý mà. Tôi gãi đầu _Giấu đi. Nói xong nó đưa chân trái ra đá tôi. Nhờ học võ nên tôi cũng phản xạ khá nhanh né sang bên phải rồi đưa tay đấm vào nó, nó nhảy sang và ra một cú đá nhưng tôi đỡ được. Quay về thủ thế, thằng Hòa nó học taewodo nên toàn dùng chân, tôi karate thì kết hợp cả chân và tay, tôi liền nhảy lên và đấm nhưng nó né được, đánh ở cự li gần taewodo sẽ không có lực. Sau một hồi bị chèn ép thì nó cũng chịu thua. _Hộc…hộc mày học võ ở đâu thế. Nó thở dốc hỏi _Tao học từ lúc lớp5, học của thằng anh gần nhà. Tôi đáp _Thế mà giấu nghề lâu giờ, mà tao thấy mày đánh nhau bao giờ đâu học võ làm gì? _Tao học không phải để đánh nhau mà là tự bảo vệ bản thân thôi. Hai thằng ngồi một lúc thì cũng xuống tầng ai về phòng nấy. Tôi kiếm đại cái áo của thằng Hòa mới cho, tôi thấy cái nào cũng đẹp cả bước vào phòng tắm cho mát. _Dạ ,cháu chào Bác. Bác dậy sớm thế. Tôi nói _Sớm gì đâu. Bác dậy quen rồi, mà tí bác đi lên nộp hồ sơ, học bạ cho cháu. Mấy đứa ở nhà nhé. _Vâng. Một lúc sau thì thấy Bé Sún và thằng Hòa cũng xuống. _Con gái con đứa giờ mới chịu dậy. Bác Lan nói _Thôi ăn cơm đi. Bác Lan nói tiếp _Con mời cả nhà ăn cơm. Đồng thanh _À mà sao cháu không thấy bác Hùng đâu nhỉ. Tôi giờ mới hỏi _Ba em làm công ty nên ít khi về nhà lắm. Sún nói _Mà Kòi mày tí xuống dưới gara tao lấy xe cho mà đi ở đây ra đó làm cũng gần. Thằng Hòa nói. _Kòi, con đi làm ở đâu thế? Bác Lan hỏi _Dạ cái quán kem Hạnh Phúc ý. Tôi đáp _1tháng bao nhiêu? _Dạ 2triệu5. Ăn cơm xong tôi ở lại dọn mâm xuống, thằng Hòa thì xuống gara lấy cho tôi cái xe máy điện. _Nè thế nào? Nó chỉ vào cái xe _wow, đẹp ghê mày. Tôi nói _Ừ, Tí lấy mà đi. _Ừm. Tôi phóng xe đạp điện đi , ra tới quán kem thì thấy mới nhỏ quản lý và mấy đứa nhân viên khác tới. _Đến sớm ghê ha. _Ừm. _Anh tên gì? _Gọi mình là Quân,sinh năm 97 ở Nghệ An. Còn bạn. _Em tên Quỳnh, sinh năm 98 ở Hà nội. _Ừ, hi. Mà lại giới thiệu giùm anh mấy người còn lại đi. _Vâng. _Mọi người lại đây em nhờ tí nè. Quỳnh nói. Tôi nhìn lại thì có 5 nhân viên 4 boy 1 girl cộng tôi nữa là 5 boy 1 girl. _Đây là anh Hùng, Hoàng, Tiến, Kha, Phượng. _Em chào mấy anh, em là Quân, mong mọi người giúp đỡ. Tôi nói. _Ừ. Anh em trong quán cả. 4 người đều nói thế trừ 1 thằng. Nó nhìn tôi kiểu khinh khinh nhưng tôi mặc kệ. _Em chào chị Vân. Mấy nhân viên đều chào, còn tôi thì không biết ai nên không chào. _Ai đây bé Quỳnh. Chị ấy mỉm cười rồi quay qua nhìn tôi _Dạ chị Tú nhận vào đấy ạ. _Dạ em chào chị,em tên Quân là nhân viên mới ạ. Tôi nói _Ừ , nhìn em cool quá à, chỉ cái tội hơi lùn. Nói xong chị lấy hai tay véo vào má tôi. _Ơ. _Chị ấy thế đó, lớn rồi mà như trẻ con. Quỳnh mỉm cười nói _Hi… ************ Chapter 6 _Chị Vân, đồng phục nhân viên của em đâu. Tôi quay qua thì thấy mọi người đều có đồng phục riêng tôi thì không. _À riêng nhóc Lùn thì… _Thì sao ạ. Tôi ngạc nhiên hỏi. _Tí bé Cẩm Tú đưa đến cho. Chị Vân nói _Vâng, thế em ra tiếp khách đây, chào chị. Vừa ra bên ngoài thì thấy Cẩm Tú và một đám bạn đi vào. Ngồi ở giữa quán, hội đó đi tầm 6 đứa 4 trai 2 gái tính cả nhỏ. _Anh chị dùng gì ạ? Tôi tiến đến về hỏi. _Gọi chủ quán ra đây. Một thằng trong nhóm đó lên tiếng. _Sao thằng này xin lạ thế Cẩm Tú. Thằng khác hỏi nhỏ. _Ở quê mới lên đấy. Nhỏ đáp _Thảo nào tao thấy quê quê. Thằng đó đáp _Ê thằng cu, mày ở đâu tới. Thằng khác hỏi _Dạ em từ Nghệ An chuyển ra, có gì không anh? Tôi thật thà đáp _Ừ, tao nghe dân Nghệ An lì lắm nên hỏi thôi. _Tùy người. Tôi bắt đầu thấy cay khi nói xấu đến quê hương mình. _Nói với khách thế à. Cẩm Tú nói _Ừ. Tôi bước vào trong quán và không thèm để ý nữa. _Đứng lại. Nhỏ nói tiếp nhưng tôi vẫn cứ bước, khi thấy nhỏ trên xe đã nhường cho ông cụ thì thấy nhỏ rất hiền lành,tốt bụng nhưng đó chỉ sự bịa đặt. _Anh bị đuổi việc. Tôi dừng lại và quay về phía 6 người kia đang ngồi. _Cảm ơn, không cần tiễn. Tôi mặt lạnh, người ta nói không sai mà trên cái đất người thí không nên tin ai cả. Bước ra khỏi quán tôi lại phi xe máy điện đi tìm quán tuyển nhân viên. Đi vòng vòng thì thấy quán coffe Băng Băng ở đường xyz. Bước vào trong quán tôi thấy cách trang trí quán rất khác với các quán khác. Toàn là màu trắng, từ bàn ghế đến nhiều những chi tiết nhỏ nữa. Nhưng có điều khác lạ nữa là quán này có sân khấu luôn. Ở quê tôi chưa thấy bao giờ. Đang mải mê với những suy nghĩ thì có tiếng nhân viên phục vụ _Dạ anh tìm ai à? _Không, mình muốn tìm việc làm thôi? Thấy quán có tuyển nhân viên. Tôi đáp _Ờ, thế anh đi theo em. Nhỏ nhân viên dẫn tôi vào sâu bên trong. _Bạn ơi, sao mình thấy quán này trang trí toàn màu trắng thế. Tôi ngạc nhiên hỏi nhỏ _Vì chị chủ quán ở đây thiết kế như vậy. Mà em nói trước chị ấy lạnh lùng lắm. Em mới vào thì thấy run luôn. _Ừ _Đến rồi anh. Nhỏ chỉ về phía trong. _Chị Linh có anh này mới xin vào để là nhân viên nè. Nhỏ nói _Gọi vào đi. Chủ quán đáp _Anh vào đi. Nhỏ nói Tôi tiến bước vào bên trong đập vào mắt tôi là một sự băng giá căn phòng được sơn bằng toàn màu trắng, đồ dùng đều màu trắng và điều tôi chú ý đến nhất là một cô gái đang ngồi đánh đàn pianô, cô gái ấy khoác lên mình một bộ váy trắng tinh. Khuôn mặt xinh xắn khỏi phải nói. _Chào. _Chào. Tôi đáp _Mình muốn xin việc làm. Tôi nói _Mai 7h, giờ về đi. Tôi lại lững thững ra về, nhưng ôi quên mất đường về nhà rồi. Tôi lượn tất cả các đường mà không biết cái quán kem Hạnh Phúc ấy đâu. Đi một lúc thì cũng đã mệt tôi dừng lại hỏi đường. _Cô ơi, cô biết đường…ở đâu không? Tôi thở dốc hỏi _Cô không biết, cô mới lấy chồng về đây. Đi tìm lung tung thì trời cũng đã nắng dịu hơn. Đang đi thì thấy mấy đứa nhỏ bên đường mặt mày lấm nhem, quần áo xộc xệch đang ngồi ở góc trên vỉa hè, trong tay thì cầm một tập vé số. Tôi phóng gần lại hỏi. _Em đã bán được tờ vé số nào chưa? Tôi dựng xe chạy lại phía cậu bé _Dạ chưa anh. _Thế từ sáng đến giờ chưa ăn gì hả. Nó không nói mà chỉ gật đầu. _Đợi anh tí nhé. Tôi phóng xe đi tìm đến quán cơm nào bình dân gần nhất. _Cô ơi, bán cho cháu một tô cơm, hai đĩa ra, và đĩa cá và một chai nước ngọt. _Đây cháu. _Cô có thể lấy bao bóng bịt lại thức ăn được không? _Được. _Bao nhiêu cô. _30k cháu _Cô cầm lấy 50k cháu mượn một cái tô và hai cái đĩa nhá. Nói xong tôi phóng nhanh tới chỗ thằng bé. _Cơm đến rồi đây em ăn đi. Tôi vừa dọn ra thì nó gắp ầm ầm _Nhà em ở đâu, tí anh đưa về. Tôi xoa xoa đầu nó hỏi _Dạ, ở số nhà…đường…ạ _Hả, đường…luôn à? _Vâng. _Thế giờ lên xe đi anh chở về luôn. Tôi nói Nó một lúc lưỡng lự rồi cũng lên xe. Phóng về nhà thằng bé, nhà nó nhỏ, cũ kĩ, xung quanh có mấy cái cây. _Bo ba mẹ em đâu? _Dạ ba mẹ em mất rồi, em ở với bà và chị gái ạ. Nói đến đây thì nó òa khóc lên. Nói đến đây thì tôi thấy mình còn được hạnh phúc hơn rất nhiều người, tôi có mẹ có ba có em gái. _Dạ cháu chào bà ạ. Tôi nhìn thấy người bà tầm 80tuổi đang nằm trên giường, nhìn căn nhà đơn sơ rách nát không khác gì nhà tôi. _Ừ, chào cháu, cháu là ai thế? _Dạ anh là người tốt bà ạ. Anh ấy mua cơm và nước ngọt cho con uống. Ngồi một lúc chia sẻ về gia đình tôi cho bà nghe thì bà cũng hiểu. Một lúc sau thì…… ********** Chapter 7 Bước vào nhà là một người con gái sở hữu một gương mặt khá xinh da trắng như tuyết. _Ngoại, ai đây ngoại. Người con gái đó không hề chú ý đến tôi mà bước tôi bà cụ hỏi. _À hỏi thằng Bo ấy. Bà mỉm cười hiền hậu nói _Bo ai đây? _Dạ là…blap…blap _Cảm ơn bạn nhá, mình là Hân. Bạn tên gì? Hân nói _Ừ, hi. Mình tên Quân, mà bạn có việc làm chưa? Cả đi học cả đi làm à. Tôi hỏi _Ừ, mình cũng đang tìm nè. Hân _Mình cũng mới tìm được việc ở một quán coffe, bạn đi không? Tôi nói _Ừ, nhưng mà… _Không nhưng nhị gì nữa, quyết thế nhà. Nhà bác mình cũng gần đây mai mình qua đón. Tôi nói _Mà thôi cũng trưa rồi mình phải về đây. Cu Bo ra ngoài này anh hỏi tí nè. Tôi nói rồi dắt tay cu Bo ra ngoài sân. _Anh cho Bo nè, tí vào nhớ đưa cho chị nhé. Tôi rút trong túi ra 150k nữa. _Em không nhận đâu, anh giúp em thế được rồi. Bo nói _Không lằng nhằng, không anh giận đó. Anh cũng không có nhiều đâu. Thế nhé, cầm lấy. Nói xong tôi bước vào nhà chào ngoại và Hân rồi phóng xe về. Về bước về nhà thì thấy mấy đứa con gái nào lạ hoắc cứ nhìn nhìn tôi. _Anh Kòi về rồi hả. Bé Sún ra khoác tay tôi nũng nĩu _Cái tội, con gái lớn rồi. Nhõng nhẽo hoài, mà mấy bạn kia là ai? Tôi nói rồi hướng mắt về phía bên kia. _Bạn em đó, anh muốn yêu đứa nào em gả cho. Sún nói _Thôi thôi, cho anh xin hai chữ “Bình yên”. _Dạ em chào anh… _Anh cool quá à… _Anh có người yêu chưa làm gấu em nha…blap…blap. Tụi bạn bé Sún cứ trêu tôi, may là đã trưa rồi nên tụi nó về và hẹn gặp lại nữa mới đau chứ. _Bác Lan đâu rồi Sún? Tôi hỏi _Mẹ em đi đâu rồi ý. _Thế thằng Hòa? _Anh đi chơi cùng người yêu rồi. _Thế người yêu Sún đâu? _Em có đâu, chưa đến lúc, hihi. _Mà em biết quán Coffe Băng Băng ở đâu không? Tôi hỏi _À, quán đó ở đường xyz đấy. Mà anh hỏi làm gì? _Anh bị đuổi việc nhưng lại tìm được nơi khác. Hihi. _Vâng. _Mà thôi anh lên phòng nghỉ tí đây mệt quá à. Tôi lên phòng và ngủ thiếp đi vì mệt. _Dậy đi mày. _Để anh ngủ tí đi. _Anh con mẹ mày à, chết nè. Thằng Hòa đạp tôi. _Ui za, gãy mông tao rồi. Tôi ngồi dậy xoa xoa cái mông. _Xuống ăn cơm mày. _Ừ, tao vào rửa mặt đã. Tôi phòng vào WC rửa mặt tỉnh táo. Tôi bước xuống nhà thì thấy mọi người đã ngồi ở đó rồi. _Thằng Kòi lại ăn cơm mày. Thằng Hòa nói _Ừ. _Con mời cả nhà ăn cơm. 3 đứa đồng thanh. _Kòi, bác nộp hồ sơ cho con rồi đó. Bác Lan lên tiếng. _Dạ _Mà Hòa giờ mày làm ở quán Coffe Băng Băng hở. _Ừ, tao cũng chưa biết nữa, con chủ quán nói mai tới chứ không biết có nhận hay không? Tôi thở dài đáp _Ờ, mà ở đó có con xinh lắm phải không? _Ừ, xinh nhưng lạnh lắm. Tôi đáp Kết thúc bữa ăn bởi mấy câu hỏi ngơ ngơ của thằng Hòa. _Ê, tí đi chơi với tụi bạn tao không? Thằng Hòa lên tiếng. _Ok _Ờ, tí tao qua kêu. Thằng Hoà nói xong. Thì tôi lại lên phòng chìm vào giấc ngủ. _Dậy mày. Nó nói _Đợi tao tí. Tôi ngồi dậy kiếm bộ quần áo rồi vào tắm phát cho tỉnh táo. _Đi thôi mày. _Lại sấy tóc đi kìa. Thằng Hòa nhắc. _Ờ Nó xuống gara dắt chiếc xe exciter ra. Hôm nay nó mặc quần jean bó,áo short. Hai thằng phóng xe đến quán coffe tôi chuẩn bị làm luôn. _Ơ, sao lại tới đây. Tôi ngạc nhiên hỏi. _Thì tụi tao thường tới đây ngắm gái xinh mà. Thằng Hòa cười _Vãi cả xinh. Bước vào trong quán thì tôi thấy tụi bạn của thằng Hòa gồm 4thằng con trai. _Áđù, giờ mới tới mày. Thằng trong nhóm đó nói. _Mà ai đây? Thằng khác hướng mắt về tôi hỏi. _Đây là anh em họ tao tên Quân mới chuyển từ quê lên. Thằng Hòa giới thiệu. _Còn đây là Khánh, Trung, Phương, Quang. Nó giới thiệu từng thằng. _Chào mọi người. Tôi nói _ Anh em của thằng Hòa cũng là anh em tụi tao ngồi xuống đi. Thằng Quang nói. _Ừ. Hi _Mà sao chưa thấy cô ấy ra nhỉ? Thằng Trung cứ liếc xung quanh rồi nói. _Cô nào thế Trung. Tôi hỏi _À cô bé em của chủ quán ý. Tên Linh xinh luôn. Hot girl đấy, nhà giàu nữa. Vệ tinh xung quanh cả lũ, có nhiều thằng tán nhưng không đổ. Thằng Trung nói một tràng dài. _Ước gì tao được em ấy để ý. Thằng Phương xuýt xoa. _Tí tao thách tụi mày xin số điện thoại em, tao bao ăn uống cả tuần. Thằng Khánh thêm vào. _Nhớ nhé. Cả đám đồng thanh… Một lúc sau nhân vật chính cũng bước ra, người con gái ấy thu hút những ánh mắt nhìn của mọi người trong quán. ********* Chapter 8 Cô ấy ngồi ở cái bàn ở giữa quán. Tóc hôm nay được rẽ sang một bên. Vẫn mặc cái váy nhưng khác màu. Hôm nay màu đen. Những ánh mắt cứ dán vào người con gái đó. Một người con gái với khuôn mặt lạnh tanh, không có một cảm xúc. _Tụi mày uống gì để tao vào lấy. Tôi nói _Cafe sữa, trà sữa, cafe đen. Cả bọn nói. _Ờ, đợi tí. Tôi bước vào trong quán vừa bước ra thì gặp ánh mắt khó hiểu của người con gái đó. _Wow, em ấy đẹp thế… _Linh ơi… Bọn bạn tôi cứ dí mắt vào người con gái đó. Nhưng đáp lại là sự băng giá, không hề chú ý mà lo ngồi bấm điện thoại. _Nè, uống đi, nhìn gì đã lắm. Tôi đặt xuống _Giờ ai qua xin số điện thoại trước nào? Thằng Khánh đề nghị _Thằng Trung qua trước đi. Thằng Hòa nói. _Qua đi. Cả đám đồng thanh. Nói xong thì nó bước qua bàn kia. Mọi ánh mắt của bàn tôi cứ nhìn nó. _Bạn có phải tên Linh không? Cho mình làm quen nhé. _Bạn xinh quá. _Bạn nói gì đi chứ. _Bạn có người yêu chưa. Sau một hồi độc thoại thì thằng Trung vác cái mặt dài như chết trôi về. _Không ăn thua? Cả đám cười. _Giờ tới lượt thằng Khánh. Tôi nói. _Đúng thằng Khánh sát thủ tán gái qua đi. Thằng Phương thêm vào. _Mấy chú cứ đợi anh nhé, sẽ hốt được số điện thoại về cho. Thằng Khánh vênh mặt bước qua. _Cho hỏi có phải bạn là Linh không? Thằng Khánh tự nhiên ngồi xuống mà không cần xin phép. _Ừ. Linh không cần nhìn mà đáp _Bạn xinh quá. _Ừ. _Bạn cho mình số điện thoại đi. _Im lặng. Sau một lúc thì thằng Khánh cũng chịu thua và bước về bàn tôi. _Ehèm! Giờ tới thằng Quân. Qua đi mày. Thằng Phương nói. _Ặc, tao biết gì đâu mà xin. _Không biết, qua đi. Cả đám nói. Tôi đưa cái mặt như đám ma qua. Đi đến nơi thì tôi cứ như trời trồng mà không biết làm gì. Bọn bàn tôi thì cứ xúi tôi “Xin đi,xin đi mày”. Hít một hơi thật mạnh tôi ngồi đối diện Linh, không nói gì? _Nhìn chán chưa? Giọng nói lạnh băng. _Chưa…à à rồi. Tôi gãi đầu. _Qua làm gì? _Xin số. _Xin làm gì? _Xin cho tụi bên kia. _Ừ. Nói xong tôi cũng về mà không hề xin được số điện thoại. Tất cả uể oải bỏ cuộc. _Đợi tao tí. Nói rồi tôi lại qua bàn bên kia hỏi. _À mà nhận mình vào làm không? Tôi nhìn Linh hỏi. _Sáng từ 8h tới 10h. Chiều 14h tới từ 19h đến 22h. Lương 1tháng/3triệu. Linh nói mà không hề nhìn tôi. _Được. Tối mình làm luôn. Mà mình có một người bạn muốn xin vào quán làm luôn. Bạn có thể… _OK. _Thế thôi, mình xin phép. Tôi nói rồi trở lại bàn. _Mày nói gì với em ấy thế. Thằng Quang hỏi. _Tao xin vào để làm việc. Tôi đáp _Ứ. Ngồi một lúc thì mấy thằng phóng xe về. Tôi và thằng Hòa đến trường tôi sắp học. Nói chung là hơn cả tưởng tượng. Ngôi trường THPT xyz to bự, nhìn từ ngoài vào trong thì rất sang trang. Tôi rất háo hức được vào học. Được một lúc thì lại phóng về nhà. Xuống phòng khách xem Tivi, bé Sún thì đi chơi theo bạn chỉ còn hai thằng đực ở nhà. _Chán quá mày ơi. Tôi nói _Mày biết đá bóng không? Thằng Hòa hỏi. _Chuyện. Mày biết Messi chứ. Mày xem nó đá bóng thì cũng giống tao nà. _Xuống đi con, bay hơi cao rồi đấy. Thằng Hòa ngước mặt lên trên nói. Hai đứa giỡn một lúc rồi cả nhà lại vào ăn cơm. Bữa cơm vui vẻ, đầy tiếng cười… *********** Chapter 9 _Thôi tao đi làm đây nhé. Tôi vừa bước ra thì thấy thằng Hòa. _Mới 18h mày đi gì sớm thế. nó hỏi _Tao qua nhà bạn tí. Thôi tao đi đây. Nói rồi tôi phóng xe đi. Nhớ lại lúc trưa đi về tôi cứ đi thẳng rồi lại quẹo trái rồi đến một cái hẻm trong ngõ. Đúng là nhà cu Bo rồi. Tôi nghĩ giờ này nó đang đi bán vé số. Dắt xe vào nhà tôi đi từ từ vào. Trời giờ cũng đã đen như mực. Trong nhà chỉ lóm đóm một ánh điện vàng khè. Tôi bước vào thì thấy ngoại đang nằm. _Ngoại ơi, con tới chơi nè. Tôi lại lấy ghế ngồi cạnh ngoại. _Quân con tới lúc nào thế? Để ngoại dậy rót nước. Ngoài ngồi dậy. _Ngoại cứ để con ạ, mà Hân và cu Bo chưa về hả ngoại. _Con Hân mới đi lúc nãy mà giờ vẫn chưa thấy về không biết có sao không? Con đi ra ngoài xem giúp nó có bị gì không? _Vâng, ngoại nằm đi, con đi đây. Tôi phóng xe đi ra ngoài vừa quẹo sang thì thấy 3 thằng con trai đang dựng xe máy chặn đầu Hân và Cu Bo. Tôi phóng xe lại gần. _Hân có chuyện gì thế? Tôi đứng lại hỏi. _Mấy anh này chặn đường Hân, híc. Bắt đầu mít ướt. _Tụi mày muốn gì? Tôi hỏi tụi nó. _Đừng có làm anh hùng cứu mĩ nhân. Thằng tóc vàng nói. Tôi xoay người đấm vào mồm nó, nó không chú ý nên bị đấm ngã xuống. Thấy thế hai thằng kia cũng xông lên tôi né rồi đá vào hạ bộ, nhảy lên và đấm vào thái dương. Hai thằng ngã xuống luôn. _Hai người lên xe Quân chở về nào, không sao nữa đâu. Tôi lấy tay gạt đi giọt nước mắt trên má Hân. _Bo muốn tập xe này không? Tôi cho cu Bo đứng trước Hân ngồi sau. _Dạ có. Nó hí hửng nói _Tí về anh dạy cho nhé. Về đến nhà Hân thì vào nấu ăn, tôi lo dạy cho cu Bo. _Quân với Bo vào ăn cơm đi. Hân gọi _Ừ, đợi Quân tí. Nói xong hai anh em vào ăn. Nói vậy chứ tôi vừa mới ăn cơm xong nên không ăn được. Bữa cơm chỉ vỏn vẹn một đĩa rau và bát nước mắm. Tôi nhìn thấy và muốn rơi nước mắt. _Quân xuống ăn cơm với ngoại đi. Bữa cơm nhà ngoại chỉ có thế thôi. Ngoại nói _Dạ thôi, con ăn rồi. Mà đợi con tí nhé. Con đi đấy tí. Tôi phóng xe thật nhanh về nhà lấy hết 500k trong túi ra. Tôi cầm và nghĩ có lẽ số tiền này chắc mình chưa cần dùng tới. Tôi lại phóng xe đến nhà Hân và không quên mua một ít giò và chút thức ăn đưa qua nhà ngoại. _Nè, Cu Bo cầm lấy. Tôi đưa ra cho nó cầm lấy bịch thức ăn. _Hân ra ngoài này với Quân một chút? Tôi nhìn Hân nói. _Cậu cầm lấy nè. Tôi nhét vào tay Hân 500k. _Ơ, sao cậu. Mình không nhận đâu. Hân nhét vào tay tôi lại. _Số tiền này tớ hiện tại chưa cần dùng. Hãy xem như là tớ cho mượn nhé. Tôi nhét vào tay Hân rồi chạy vào trong nhà. _Ngoại cắt giò ra ăn đi. Tôi ngồi xuống cắt từng miếng bỏ vào trong bát cho ngoại ,cu Bo và Hân. Ăn xong tôi phụ Hân dọn xuống. _Hân ơi tớ tìm cho cậu công việc rồi. Tí đi làm theo tớ nhé. Tôi quay sang nói. _Hi, tớ cảm ơn. _Ngốc cảm ơn gì? Thôi tớ dẫn thằng Bo đi chơi tí. Cậu tắm đi. Nói xong tôi ra dắt xe cho cu Bo chở. Một lúc sau thì quay về, trước mắt tôi Hân trông xinh hơn. _Đi thôi nào tiểu thư. Chào ngoại con đi. _Về sớm nhé hai đứa, coi chừng con Hân giùm ngoại. _Vâng. Đi trên đường thì bắt gặp mấy ánh mắt gato của mấy thằng đực bên đường. Hai đứa tới quán cũng vừa tầm 19h luôn. Bước vào quán thì thấy được có vài khách tới. _Hai bạn mới vào làm à. Thằng nhân viên nói _Ừ _Anh chủ quán nói vào lấy đồng phục mặc đi. Thế là tôi và Hân cùng nhau đi vào. Mà tôi nghe thấy thằng nhân viên nói là Anh chủ quán. Thế nhỏ Linh là sao nhỉ… ********** Chapter 10 Tôi và Hân bước vào trong quán lấy ra hai bộ đồng phục màu trắng nốt. _Hì, Quân mặc vừa khéo ha. Hân mỉm cười nói _Ừ, hi. Hân cũng vậy mà. _Thôi ra làm đi. Tôi nói. Hai đứa bước ra quán thì thấy quán cũng đông khách hẳn lên. _Anh chị dùng gì ạ? Tôi tiến lại bàn người khách mới vào hỏi _Cho một ly cafê đen và trà sữa. _Vâng, anh chị đợi tí. Tôi bước và đưa ra. Rồi lại tiếp người khác, quay qua Hân thì nhỏ cũng không khác gì tôi. Chạy đi chạy lại. _Phù, cuối cùng cũng xong. Tôi thở dốc ngồi vào bàn. _Mệt thật đó. Hihi. Hân ngồi cạnh tôi cười. _Hai em làm mệt không? Chị quản lý tên Hương nói. _Dạ lần đầu cũng chị ạ, nhưng sau cũng quen thôi. Tôi đáp _Chị tên Hương, hai em tên gì? Chị hỏi. _Dạ em tên Quân, còn đây là Hân ạ. Tôi đáp _À mà chị ơi cho em hỏi xíu. Tôi nói _Sao em thấy mấy nhân viên ở đây nói chủ quán là đàn ông. Nhưng hôm trước em tới xin mà chủ quán lại là một cô gái. Tôi hỏi tiếp _Cô gái ấy là em gái của anh chủ quán. Phong cách trang trí trong quán cũng do em ấy làm đó. Chị Hương đáp _Dạ vâng làm em cứ tưởng… _Mê em ấy rồi phải không? Chị biết mà. _Không ạ. Tôi chắc chắn. _Mà thôi hai đứa khuya rồi cũng về đi. Để chị bảo mấy thằng quán dọn dẹp cho. _Dạ thôi tụi em xin phép về ạ. Tôi nói Tôi sánh đôi cùng Hân bước ra khỏi quán. _Mời tiểu thư lên xe ạ. Tôi khom người _Hihi Hai đứa phóng xe về Hân thì cũng ôm hờ eo tôi. Chở Hân về xong tôi cũng phóng về nhà. Bé Sún, Bác Lan, Thằng Hòa có lẽ giờ này cũng ngủ rồi. Tôi chạy thể dục từ tầng 1 lên tầng 3 kiếm vội cái quần dùi vào tắm rồi nằm lên chiếc giường thân yêu ngủ một giấc tới sáng. _Oáp…oáp. Tôi lấy hai tay dụi dụi mắt. Vào Vscn rồi lên tầng thượng đấm bao cát. Bước xuống nhà thì thấy Bác Lan và cô giúp việc đang nấu ăn. _Bác cần cháu giúp gì không? Tôi tiến đến _Giúp bác rán mấy cái trứng nhé. Bác vừa xào xào rồi nói. _Dạ, món đó sở trường của cháu đấy. Tôi hăng say với công việc rán trứng của mình. Sau một lúc vật lộn với món trứng thì tôi cũng xong rồi dọn ra bàn. _Anh Kòi giỏi quá ta, biết nấu ăn luôn hả. Sún nói _Hi, quá là điều bình thường luôn. Tôi vênh mặt _Nói thì hay nhưng để xem có ăn được không mới là vấn đề. Thằng Hòa nói. _Cứ thử đi. Cả nhà tôi lại sum vầy vào bữa ăn sáng. Ăn xong tôi lại xin phép đi trước để đến chở Hân đi làm. Phóng xe tới nhà Hân. _Ngoại ơi, anh Quân tới nè. Bo nói _Quân vào nhà đi cháu. Ngoại tôi nói _Dạ vâng. _Bo, chị Hân đâu? Tôi hỏi _Dạ chị ấy mới qua nhà bạn. Cu Bo đáp _Ừ, mà ăn sáng chưa? Tôi hỏi tiếp _Dạ ăn rồi ạ. Chị Hân mới mua thùng mì tôm về rồi lấy giò của anh lúc tối đưa bỏ vào trong. Ăn ngon lắm ạ. _Ừ, hi. _Quân, con ở đâu Nghệ An? Ngoại hỏi tôi _Dạ, con ở Đô Lương ý. Tôi đáp _Ba mẹ vẫn khoẻ chứ. Ngoại hỏi _Dạ khoẻ ngoại à. _Ahhh!!! Chị Hân về rồi kìa. Cu Bo nói _Quân tới sớm thế. Hân nói _Tớ cũng mới tới thôi. Mà ai kia? Tôi quay ra thì thấy thằng đi bên sau Hân. Nhìn nó có vẻ cũng đẹp trai da trắng, cao tầm 1m7. _Đây là Hoàng, bạn của Tớ. _Chào bạn. Tôi đưa tay ra bắt rồi nó cũng đưa ra bắt tay nhưng như kiểu khó chịu. _Chào. _Mà Hân, đi làm thôi. Tới giờ rồi. Tôi nói _Ờ, hi _Hân đi với thằng kia cẩn thận đấy. Thằng đó nói _Không sao đâu, có gì tôi chịu. Tôi nói thẳng rồi phóng đi. _Nhìn bạn kia có vẻ thích Hân thì phải. Đang đi trên đường tôi quay lại nói. _Thích gì đâu, bạn bè từ nhỏ của tớ đấy. Hân đánh vào lưng tôi _Thật mà, con trai nên tớ biết. Lúc nãy nó đang ghen ấy. _Thôi kệ đi, tớ chỉ xem Hoàng là bạn thôi nà. Hân đáp _Ừ. Hai đứa phóng tới quán thì thấy…. *********** Chapter 11 Ở bàn giữa quán có 6 người ngồi trong đó có Linh và 2 đứa con gái còn 3 đứa kia là con trai. Nhìn sơ qua cách ăn mặc là biết dân nhà giàu rồi. Tôi và Hân bước vào trong lấy đồng phục. _Anh chị dùng gì ạ. Tôi bước ra bàn đó hỏi _Linh,Nhi,Trâm uống gì? Thằng đeo hoa tai hỏi. _Như cũ. Linh _Trà sữa. Trâm _Cafe đen . Nhi _Các anh dùng gì ạ? Tôi hỏi _Giống 3 người kia. Thằng khác nói. _Nhưng chị kia nói như cũ là gì ạ. Tôi ngắc ngứ nhìn về phía Linh. _Cafe đen. Thằng đó nói. _Vâng anh chị đợi tí. Tôi bước vào rồi đem ra 6 li bỏ trên bàn. _Mời anh chị dùng. Tôi nói rồi bước vào trong để đi xem các người khách khác. Nói về hai nhỏ bạn Linh. Nhi cắt tóc tôm boy, khuôn mặt xinh dễ nhìn, Trâm có một mái tóc dài nhuộm vàng gương mặt xinh nói chung cả 3 đi chung thì khiến mấy anh chàng khác phải hướng mắt nhìn theo. Quay qua Hân thì cũng đang phải chạy đi chạy lại, lạch bạch như vịt bầu. Tôi cười. _Cười gì? Hân bước lại gần tôi hỏi _Không, hihi. Hai đứa nghỉ ngơi tí nhìn xung quanh quán cũng nhiều người tới, không khí ồn ào hẳn lên vì thế chúng tôi cũng phải chạy mệt hơn. _Xin chào tất cả mọi người, bây giờ mình muốn hát một bài tặng một người con gái mà mình rất yêu, ca khúc mang tên “My Love-westife” thằng đó nói rồi hát. _An empty street, an empty house A hole inside my heart I’m all alone, the rooms are getting smaller. I wonder how, I wonder why, I wonder where they are The days we had, the songs we sang together.oh yeah And all my love, I’m holding on forever Reaching for the love that seems so far [Chorus] So I say a little prayer And hope my dreams will take me there Where the skies are blue, to see you once again… my love. All the seas from coast to coast To find the place I Love The Most Where the fields are green, to see you once again… my love. I try to read, I go to work I’m laughing with my friends But I can’t stop to keep myself from thinking. oh no I wonder how, I wonder why, I wonder where they are The days we had, the songs we sang together.oh yeah And all my love, I’m holding on forever Reaching for the love that seems so far So I say a little prayer And hope my dreams will take me there Where the skies are blue, to see you once again… my love. All the seas from coast to coast To find the place I Love The Most Where the fields are green, to see you once again… To hold you in my arms To promise you my love To tell you from the heart You’re all I’m thinking of Reaching for the love that seems so far So I say a little prayer And hope my dreams will take its there Where the skies are blue, to see you once again… my love. All the seas from coast to coast To find the place I Love The Most Where the fields are green, to see you once again… my love. Say it in a prayer my sweet love Dreams will take it there Where the skies are blue woah yeah, to see you once again my love. oh my love All the seas from coast to coast To find the place I Love The Most Where the fields are green, to see you once again…. My Love… Hát xong những tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh vỗ tay ầm ầm. _Tiếp đi, hát tiếp đi…blap. Tôi cũng thấy ánh mắt thằng đó có lẽ hướng về Linh. _Quân biết hát không? Hân nhìn tôi hỏi _Ờ, thì cũng biết biết. Tôi đáp _Lên hát đi. Hân nói _Khùng hả, hát nè. Tôi cốc đầu Hân. _Ê ê, anh gì ơi. Nghe tiếng gọi, tôi quay qua thì tiếng phát ra từ bàn kia _Bạn gọi mình. Tôi tiến lại rồi tự chỉ mình. _Ừ, anh tên gì? Nhỏ Trâm tự nhiên hỏi. _Mình tên Vẹo. Tôi đáp một cách tự nhiên. _Hahaha, tên Vẹo haha, cả bàn đó hầu như cười ngoài Linh. _Thế anh Vẹo có người yêu chưa? Sao nhìn mặt baby quá à? Nhỏ Nhi cười cười nói _À mà mày ở quê mới lên hả Vẹo. Thằng đó tên Hiền nói. _Ừ, mình có người yêu rồi người yêu mình tên Cong. Chuẩn bị sắp có baby đặt tên là Thẳng luôn. Tôi trêu _Ừ, mình ở quê lên. Mà thôi mọi người uống đi, mình làm việc đây. Tôi nói rồi quay đi vào lại phải chạy đi chạy lại. Ngồi một lúc thì tụi kia cũng về. Nhỏ Trâm không quên trêu tôi. _Anh Vẹo ơi, tụi em về. _Ừ. Cuối cùng cũng tới giờ về, hai đứa lại đi về. _Quân, cậu tài quá ha. Chưa gì đã có gái để ý. Mà cậu đặt biệt danh là vẹo khi nào thế. Hân vừa đấm vừa xoa _Để ý đâu. Tớ chưa muốn yêu giờ đâu. Phải kiếm tiền đã. Mà sắp đi học rồi cậu tính sao. Dù gì cậu cũng mới có lớp10 mà tiền nuôi gia đình với tiền học thì sao đủ. Tôi quay lại nói. _Ừ, tớ cũng chưa biết nữa. Hân nói và những giọt nước mắt gần tuôn ra, tôi nhìn thấy thế muốn khóc luôn. Hân mới lớp 10 mà phải chịu những vất vả như vậy, nếu là tôi thì tôi cũng không có thể làm được như Hân. Hai đứa im lặng cho tới lúc về nhà. ************ Chapter 12 _Quân ở lại ăn cơm cùng Hân nhé. Hân bước xuống xe rồi nhìn tôi nói. _Thôi, lúc khác nhé. Giờ mình về trước đây. Hân vào nhà đi. Tôi nói rồi phóng xe đi, không phải tôi chê những món ăn trong nhà Hân mà là nếu tôi vào ăn thì Hân sẽ phải mua thức ăn thêm và nấu thêm cơm. Trên đường về tôi nhìn về phía trường tôi chuẩn bị vào học. Đã một tháng rồi không được cắp sách tới trường tôi nhớ những kỷ niệm năm cấp 2. Đang nghĩ bâng khuâng thì tôi đâm vào ai đó mà không hay biết. _Bịch _Bạn không sao chứ. Tôi dựng xe chạy lại đỡ bạn ấy. _Không sao cái con khỉ, xem chân tôi đi. Mắt anh bị mù à, hay sao mà không thấy tôi đang đi bộ. Anh học lớp mấy rồi, hay bị thiểu năng trí tuệ. Nhỏ nói một tràng. _Chán chưa. Tôi lấy tay bịt lỗ tai lại. _Rồi. _Rồi thì về đi, ngồi đó làm gì? Tôi nói _Hứ, á…á…á. Nhỏ vừa đi được mấy bước thì ngã xuống. _Không sao chứ, nhà ở đâu để mình chở về, mình xin lỗi. Tôi lại đỡ cô ấy dậy. _Hức, huhu, chảy máu rồi. Nhỏ khóc bù lu bù loa _Im giùm cái đi. Người ta đang nhìn kìa. Tôi lấy tay bịt mồm nhỏ lại. Nhìn xung quanh thì người ta chỉ chỉ trỏ trỏ giống như tôi ức hiếp con gái nhà lành vậy. _Hức. _Lên xe đi, mình chở về. Tôi đỡ nhỏ dậy, nhìn lại nhỏ thì thấy cũng xinh lắm, mặt trắng, tóc mây, trên mặt thì đeo kính 0 độ thì phải. Đỡ nhỏ tôi ngửi thấy mùi từ nhỏ phát ra. Thơm kỳ lun. _Nhìn gì đấy. Nhỏ lườm mắt nhìn tôi. _Ơ, không không có gì? Tôi luống cuống đỡ nhỏ lên xe. _Nhà bạn ở đường nào, mình chở về. Tôi quay lại nói. _Giờ đi thẳng, quẹo trái, thấy cái đường xyz rồi sang phải là tới. Nhỏ ngồi sau vừa luyên thuyên vừa chỉ. _Wow, nhà bạn đây hả. Đứng trước ngôi biệt thự to đùng. _Ừ, còn đứng đấy hả, không đưa bổn tiểu thư về nhà hả. Nhỏ nói _King coong. Tôi dựng xe lại bấm chuông. Một lúc sau thì thấy một cô gái tầm hơn tôi vài tuổi bước ra. _Em tìm ai? Chị ấy nói _Dạ em đưa bạn kia về nhà ạ. Tôi hướng mắt về nhỏ kia. _Uyên, chân em bị sao thế? Chị ấy hốt hoảng chạy lại xem. _Chị hỏi tên kia ấy. Uyên liếc xéo tôi nói. _Thôi, em chở Uyên vào nhà đi. _Vâng. Tôi lại chở Uyên vào trong nhà. Nhìn cái sân rộng hơn cả nhà Bác Lan. Có hồ bơi ở trước nhà luôn. _Nhìn gì thế? Uyên hỏi _Nhà Uyên rộng nhỉ, đẹp nữa. Tôi nói _Ai cho ông gọi tên tôi hở. _Thế thôi. Xuống tôi đỡ vào nhà. Tôi dựng xe đi lại phía sau tính dìu Uyên vào. _Không? _Thế tự vào à? Thế mình về nhé. Mình xin lỗi. Tôi nói và tính quay xe thì. _Làm người ta chảy máu rồi quay đi hả. Nhỏ nhìn _Thì mình nói mình dìu mà bạn có chịu đâu. Tôi cãi _Cõng tôi vào nhà. Nhỏ _CÁI GÌ Á. Tôi hét lên _Có cõng không đây? Nhỏ thách thức. _Hi, Uyên xinh gái vào nhà nào. Tôi quàng qua vai và tính dìu đi nhưng tự nhiên ngồi xuống. _Hức _Ặc, em cõng Uyên vào đi. Nó thế đó. Chị ấy nói _Híc, lên nào đáng ghét. Tôi khom người xuống. _Hihi, đi nào ngựa, cha cha. Nhỏ nhảy lên đập đập lưng tôi. _Hừ. Tôi phải cõng nhỏ vào trong nhà mà cái nhà này bự to nên đi mãi mới tới. _Đến nơi rồi, mệt quá tôi thả Uyên trên cái ghế sofa. _Giờ việc của mình hết rồi nhé, mình về nhé. Tôi quay bước đi. _Chưa. _Hơhơ, sao nữa. Tôi ngạc nhiên. _Cái vết thương này sao đây. Nhỏ chỉ xuống cái chân. _Thì…híc. Tôi ngậm ngùi quay lại. _Có hộp y tế không? Tôi hỏi. _Hỏi chị Oanh ấy. Nhỏ nói về chị lúc nãy. _Chị Oanh ơi, hộp y tế ở đâu ạ? Tôi chạy ra gọi chị _Để chị lấy cho nhóc. Một lúc sau chị đem ra một hộp y tế. _Nè em. _Dạ _Rắc rối, đưa chân ra mình xem? Tôi nói rồi quỳ xuống dưới đất. _Híc, nhẹ nhẹ thôi nhá. Uyên nhăn mặt. Tôi lấy ống oxi già rửa vết thương ở trên mắt cá tí. _Đau không? Tôi ngước nhìn nhỏ. _Đau, huhu. Nước mắt lại trào. Tôi lấy bông chùi chùi vết xước, rồi bôi coocsin vào. _Đỡ hơn chưa? Tôi hỏi _Chưa? _Phù phù. Tôi ghé gần gần thổi vào vết thương. _Giờ xong rồi nhá. Tôi ngước lên thì thấy nhỏ đỏ mặt. _Ừ. Lí nhí _Sao mặt đỏ thế, đau à. Tôi ngây thơ hỏi. _Không? Uyên lắc đầu nguầy nguậy. _Thế mình về đây. _Ừ. _Chào chị Oanh em về. Tôi cúi chào chị. _Ừ, em về, mà em tên gì thế? Chị Oanh hỏi _Dạ em tên Quân nà. Nói xong tôi phóng xe về nhà,trời thì nắng chang chang hình ảnh thằng con trai mặt mày mồ hôi chảy trên má đang đi trên đường Hà Nội Ci Ty… ************* Chapter 13 Về nhà thì tôi vọt lên phòng luôn. Lấy bộ quần áo rồi nhảy vào phòng tắm. _Hùùù… _Ááááá. Gì thế Sún. Tôi hoảng hồn khi vừa bước ra thì bị giật mình bởi bé Sún kêu. _Haha, sặc, haha. Nhìn anh hoảng quá cơ. Sún cười. _Nè, trêu anh? Mà sao tự nhiên vào phòng anh thế? Tôi cốc đầu Sún rồi hỏi. _Chán quá, cả ngày anh toàn đi làm. Anh Hòa thì đi với người yêu. Em thì ở nhà chán phèo. Sún nói _Thế bạn em đâu? Sao không rủ đi chơi? Tôi lại lấy lược chải chải _Bạn cũng chán, híc. _Hì, mà thôi xuống nhà xem fim đi. Rồi nấu ăn để ăn cơm. Tôi nói. _Vâng. Hai anh em xuống nhà xem fim được một lúc rồi nhảy vào nấu ăn. _Anh rửa rau đi với cà chua đó. Để em rán cá. Sún nói _Em biết rán không đó. Tôi lấy rau để ra rửa. _Anh lấy em cái hũ đường. _Anh lấy em cái hũ muối. _Anh lấy em cái muỗng xem. Điệp khúc “Anh lấy ” của bé Sún. Khỏi phải nói tôi quay đi quay lại như chong chóng không khác gì osin thứ thiệt. _Phù. Cuối cùng xong, hai anh em ngồi thở. Nhìn trên bàn ăn nào là cá, canh, thịt , rau, trứng xốp cà chua. _Mà Bác Lan sao lâu về thế Sún. Tôi quay qua hỏi. _Mẹ em hôm nay đi công chuyện gì ấy. Nhỏ đáp _Mà em có điện thoại không? Tôi hỏi _Nè anh. Sún chìa ra cho tôi cái iphone4 luôn. _Cái này dùng sao? Tôi gãi đầu _Nè, như thê này, thế đó. Nhỏ chỉ chỉ rồi lướt lướt trên màn hình. _Em bấm số thằng Hòa đi. Gọi xem có về ăn cơm không? Tôi nói _Dạ. Nhỏ cầm lấy cái điện thoại rồi lướt 5phút sau. _Anh nói hai anh em mình ăn cơm trước đi. Sún nói _Ừ, thế chiến thôi. Hai đứa lao vào chiến những thức ăn đang nằm trên bàn. Ăn xong tôi và Sún dọn xuống. Hôm nay cô giúp việc xin nghỉ nên tôi lao xuống rửa bát. _Alo, anh đừng có gọi tôi nữa. Tôi không có yêu có người yêu rồi. Bé Sún đang nói chuyện điện thoại với ai đó. … _Anh không tin thì mai tôi sẽ dẫn anh ấy tới cho anh xem. Nói xong nhỏ tắt điện thoại. _Có chuyện gì thế Sún? Tôi hỏi _Có thằng trong lớp đòi tán em, nhưng em không thích nó cứ gọi cứ làm phiền em. Ở năm lớp8 cũng vậy. Sún nói _Ừ, thế để mai anh đi theo bé nhá. Để anh nói chuyện cho. _Vâng. Nói một lúc với bé Sún, tôi vọt vào phòng ngủ một giấc cho khoái. _Oáp…oáp. Tôi líu ríu mở mắt. Nhìn đồng hồ thì 13h rồi. Vội vào phòng tắm một phát cho mát. Trời mùa hè Hà Nội thì khỏi phải nói chỉ một từ để diễn tả thôi NÓNG. Tắm xong tôi xuống ngồi xem fim tí, rồi phóng xe qua nhà Hân. Đi trên đường thì gặp mấy cặp tình nhân đang chở nhau đi ăn kem uống nước. Nghĩ lại mình không biết lúc nào mới có người nào để ý tới tôi. Phóng xe một lúc thì tới nhà Hân. Ở ngoài ngõ có quán bán kem, tôi dừng lại vào mua hộp Tràng Tiền và một cốc chè cho ngoại. _À Ngoại ơi, anh Quân tới. Cu Bo nhìn thấy tôi thì hớn hở bước ra. _Con chào ngoại con mới tới. Tôi nhìn ngoại nói. _Bo, anh cho kem nè. Tôi đưa cho nó. _Chào Hân , Hoàng. Giờ mới nhìn sang thì thấy Hân và thằng đó đang nói chuyện gì ấy. _Hi, Quân đến sớm ha. Nhìn thấy tôi thằng Hoàng tỏ ra khó chịu. _Hai người nói chuyện đi, mình ra nói chuyện với ngoại đã. Tôi nói rồi lấy chè trong túi bỏ vào cốc rồi bón cho ngoại, tôi cũng xem ngoại là ngoại mình luôn. _Ngoại ăn đi. Tôi xúc cho ngoại ăn. _Ngon quá. Mà Quân con thấy con Hân nhà ngoại thế nào? Ngoại tự nhiên đề cập đến vấn đề này làm tôi không biết phải trả lời sao. Vì tôi bây giờ vẫn xem Hân là bạn không hơn không kém. _Dạ Hân xinh , ngoan,hiền. Nói chung là number one . Mà sao ngoại hỏi thế ạ. Tôi ngây thơ trả lời rồi hỏi. Nhìn qua Hân và Thằng Hoàng thì cũng im lặng đang nghe tôi và ngoại nói chuyện. _Thì ngoại muốn gả con Hân sau này mà. _Ặc. _Ngoại trêu con à. Ngoại đuổi con đi chứ gì? Hân mặt đỏ bước tới giường ngồi với ngoại. _Ngoại yên tâm, Hân có con chăm sóc rồi không cần tới bạn này đâu. Thằng Hoàng nói vào. _im lặng. Tôi _Haha, ngoại đùa thôi mà. Nhìn ba đứa kìa, haha. Ngoại cười như đúng rồi. Một lát sau tôi cũng xin phép ngoại chở Hân đi làm, vi vu một lúc cũng tới quán… ************ Chapter 14 Vừa đặt chân vào quán thì tôi thấy vẫn ngồi giữa trung tâm quán, 3 thằng con trai và 3 đứa con gái. Tôi và Hân bước vào lấy đồng phục để ra chạy quán. _Anh chị dùng gì ạ? Tôi bước lại bàn hỏi. _Anh Vẹo cho tụi em giống hôm qua đi. Nhỏ Trâm nhìn tôi cười hớn hở nói. _Vẹo cái đầu gối. Tôi nói rồi bước vào trong quán lấy ra 6 cốc cafê, trà sữa, cafe đen cho 6 người. _Quân ra chị hỏi nè? Chị Hương gọi tôi. _Sao vậy chị? Tôi lại gần hỏi _Đó là bé Linh em của anh Trường chủ quán này. Chị ấy chỉ về phía Linh _Vâng em biết rồi? Tôi gật đầu _Lúc nhỏ Linh có một gia đình hạnh phúc lắm. Có ba có mẹ nhưng vì một việc mà bé Linh trầm hẳn đi, nó ít nói, lạnh lùng. Người duy nhất làm Linh cười chỉ có anh Trường. *Quá khứ 10 năm trước Vào một buổi chiều thu Hà Nội, dòng người xe cộ tấp nập đang nối tiếp nhau. Một cô bé năm tuổi cùng anh hai và ba mẹ đang đi chơi. Cô bé nhí nhảnh ngây thơ có một nụ cười hồn nhiên trong sáng. _Mẹ ơi, mua cho Linh cái kia đi. Cô bé ấy chỉ về phía mấy cái kẹo bông. _Con muốn mua kẹo hả , đợi mẹ tí nhé. Mẹ của cô bé bước xuống đi từ từ nhìn trên xuống không thấy xe nào liền bước qua. _Mẹ đi chậm quá con đi nhanh nè. Cô bé hồn nhiên chạy đi qua đường rồi ngoái lại nhìn mẹ mà không chú ý đến xung quanh. _LINHHHH. Tiếng hét thất thanh của ba mẹ cô bé. _Bịch. Cô bé quay lại và thấy một hình ảnh không có cái gì để diễn tả nổi. Ba đang ôm mẹ trong vòng tay, những giọt máu của hai người hòa quyện vào nhau. Cô bé thất thần tiến lại ba mẹ mình rồi qùy xuống. _Ba ơi, tỉnh dậy đi, đừng nằm thế mà? _Mẹ ơi, bé Linh không đòi mua kẹo nữa đâu. Mẹ ngồi dậy đi chơi với con đi. _Bé Linh hứa sẽ không đòi ăn kẹo bông nữa. Ba mẹ dậy nói chuyện với con đi. Con hứa sẽ ngoan mà… Mọi người xung quanh thì rơi cả nước mắt khi thấy những lời đó của cô bé. Anh trai cô cũng chạy tới ôm em mình. Cô bé nhìn lên trời từng giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt ngây thơ đó rồi ngất đi…. Trở về hiện tại, tôi hai hàng nước mắt đã chực trào. Quay lại nhìn về phía Linh. Hóa ra mình vẫn tốt hơn nhiều người tôi tự nhủ và dặn lòng yêu thương ba mẹ nhiều hơn. _Chị sao lại kể cho chuyện này cho em? Và tại sao lại là Linh. Tôi chùi đi những giọt nước mắt lăn trên má. _Vì…mà thôi lúc nào chị kể sau. Và chị tin em sẽ làm cho Linh trở về với con người thật của mình được. Chị Hương mỉm cười nói. _Vâng. Tôi băn khoăn lắm, rồi chào chị để đi tiếp khách. Cả buổi hôm đó tôi không biết mình bị gì mà hơi ngơ ngơ. Có lúc Hân hỏi thì tôi cũng trả lời ậm ừ cho qua. _Cậu bị gì mà như người mất hồn thế. Hân đập vai tôi nói _Ờ không? Tớ bị gì đâu? Tôi nói _Ừ. Tôi thững thờ bước lại bàn trung tâm quán. _Trâm ơi, ở đây ai biết đàn piano không? Tôi hỏi rồi lén quay qua nhìn Linh, một người con gái với khuôn mặt xinh nhưng trong cái vẻ lạnh băng ấy là một nỗi cơ đơn. Nghe thấy thế Linh quay lên ánh mắt nhìn tôi ngạc nhiên. Hai ánh mắt chạm nhau rồi lướt qua nhau như chưa có chuyện gì? _À có Linh đấy, nhưng chắc lẽ không được đâu. Nhi nói _Mà anh tên gì nhỉ. Trâm xen vào? _Mình tên Quân nà. Tôi đáp. _Ừ, mà thôi dẹp dẹp đi. Nhân viên mà ngồi nói chuyện với khách, tao nói quản lí đuổi việc giờ. Thằng hôm qua hát bài My Love nói. Giờ tôi mới biết vẻ đẹp thật sự của hắn đó. Đúng là không thể nhìn bề ngoài. _Xin chào tất cả mọi người, hôm nay mình sẽ hát một bài tặng về một người bạn giờ chưa quen nhưng sau sẽ quen. Bài hát nói rằng “Chuyện gì không tốt đẹp trong quá khứ thì hãy xóa nó đi, hãy để anh chàng nào đó trong cuộc sống giúp cô gái đó” và bài rap xin được bắt đầu. Tôi tìm bài Xóa Đi Quá Khứ- Kaisoul. _” Delete quá khứ, copy hiện tại rồi ta past vào tương lai, hạnh phúc đôi lúc không màu hồng chắc gì cầu vồng sẽ không đến hãy quên tất cả những gì đã qua giờ đã có anh kề bên…” kết thúc bài rap, mọi người im lặng nhìn tôi. Tôi tự nhủ có lẽ mình rap chưa hay và bước xuống. Bỗng tiếng vỗ tay nổi lên, nhìn về phía chị Hương thấy chị cười và ra dấu number one. _Anh Quân rap hay quá à. Trâm nói _Hi. _Hay cái đéo gì? Như vịt đực. Thằng trong nhóm đó nói _Còn hơn ông, plè. Nhi thêm vào. Quay sang Linh thì tôi vẫn thấy lạnh, không có cảm xúc gì mắt thì hướng xuống cái điện thoại. Kết thúc buổi làm việc mệt mỏi, tôi chở Hân về nhà. Xong tôi cũng về, vừa phóng đi được một đoạn thì thấy có 6 thằng đang ngồi trên xe máy. Tôi vẫn phóng tiếp và mọi chuyện…. Sẽ được có trong chap sau. ********** Chapter 15 Đi tới gần thì tôi thấy thằng Hoàng đang ngồi ở đó. _Thằng này là ma hay sao mà đi nhanh thế. Mới ở nhà Hân kia mà. Tôi nghĩ trong đầu. _Mấy bạn xích sang một bên cho mình đi tí được không? Tôi ngây thơ nói _Xích cái con mẹ mày, mày là cái gì của Hân sao mà cứ quanh quẩn bên Hân thế. Hân là của tao mày nhớ chưa. Thằng Hoàng tiến lại xách cổ áo tôi lên. _Mình mới quen Hân thôi. Tôi bình tĩnh trả lời, vì không muốn phải đánh nhau. _Mới quen sao Hân và ngoại cả cu Bo nữa sao cứ khen mày. Mà mới quen sao cứ phải chở đi chở về. Nó hỏi _Thì mình với Hân đi làm cùng nhau mà. Tôi bình tĩnh đáp _Thế giờ tao nói một câu, mày có tránh xa Hân không? _Không thì sao mà có thì sao? Tôi bước xuống xe và nhìn thẳng vào mặt nó nói. _Nhào zô tụi bay. Thằng Hoàng nói tiếp _6 người mà đánh một người không biết nhục sao. Giọng nói của một đứa con gái, nhỏ mặc áo thun nhìn vòng 1 mà muốn phụt máu mũi. Quần đùi ngắn khuôn mặt trắng xinh, tóc xõa ngang lưng. _Cô em nhìn cũng được phết đấy, hay đi chơi với tụi anh. Anh tha thằng này cho. Thằng tóc nhuộm đỏ nói. _Đánh thắng tao rồi hãy nói. Thế là tôi cũng nhảy vào đánh nhưng không dùng võ mà đánh lung tung ý. Quay sang nhỏ, mới khoảng 5phút mà nhỏ đã cho hai thằng đo đường, nhỏ dùng karate luôn. Chắc tầm mới học được 2 năm thôi. Mải lo xem nhỏ đánh tôi bị thằng Hoàng cắn lén một phát vào mặt. _Hơhơ, ghê quá cơ. Tôi xoa xoa má rồi nhảy vào đánh nó, đánh lung tung và né được đòn nó nhiều. Không dùng karate nhưng tôi chỉ né và đấm loạn xạ thôi. Được một lúc Mèo vờn chuột cũng chán. Tôi đấm vào mặt nó, thằng đó đo đường luôn. Quay lại xem thì thấy 6 thằng chó đều lê lết nằm hết. _Bạn gì ơi, cảm ơn bạn nhá. Bạn đánh võ đẹp lắm. Tôi tiến lại cười nói. _Hihi, mình cũng mới tập võ thôi. Mà nghe giọng bạn không phải người ở đây. Nhỏ nói. _Ừ hi, mình tên Quân ở Nghệ An nà. Tôi nói _Ừ, mình tên Na, mà thôi mình phải về đây. Nhỏ nói. _Khoan, nhà bạn ở đâu mình chở về cho. Xem như là cảm ơn bạn đã giúp mình. Tôi nói _Giờ bạn đi thẳng rồi rẽ trái. Đi tới đường xyz rẽ phải là tới nhà mình. Na ngồi lên xe rồi chỉ chỉ. _Tớ nghe nói Nghệ An yên tĩnh lắm phải không. Na hỏi _Ừ, Đúng đó. Nhà tớ ở Đô Lương, một huyện nghèo nhưng yên bình lắm, không ồn ào như Hà Nội chiều thì ra ngoài đồng thả diều, chăn trâu vui lắm… _Lúc nào tớ vào xem, cậu nhớ làm hướng dẫn viên du lịch cho tớ nha. Na cười cười nói. _Ok luôn, tớ rất sẵn sàng. Hai đứa luyên thuyên một lúc, rồi dừng lại tại một ngôi nhà phải nói là bự luôn. Chỉ mới nhìn cái cửa cổng là đã biết ngôi nhà bên trong. _Nhà cậu đây hả. Tôi chỉ chỉ _Ừ nhà tớ đó, mà thôi tớ vào nhà đây, hẹn gặp lại. Na bước xuống xe lại mở cổng rồi bước vào nhà. Tôi quay đầu xe thì bất ngờ có hai chiếc xe máy exciter chạy tới. Hai thằng kia nhìn tôi rồi phóng vào nhà Na, tôi cũng chả quan tâm phóng về nhà “Mong rằng lại không có chuyện gì giống như chuyện thằng Hoàng nữa. Nhớ lại hai thằng lúc nãy thì cũng Không Phải Dạng Vừa Đâu” tôi suy nghĩ. Một lúc sau về tới nhà thì thấy… ************* Chapter 16 Tôi phóng xe vào thì thấy có hai xe ô tô hãng gì thì quên òy đang đậu ở giữa sân. Dắt xe vào gara rồi tôi rón rén đi đường khác để lên phòng. _Hù, làm gì mà rón rén như trộm thế. Tôi giật mình quay lại thì thấy bé Sún cười khúc khích. _Anh không quen gặp người lạ. Tôi đáp _Lạ gì? Gia đình đối tác làm ăn của ba em đó. Sún nói cùng tôi bước lên tầng. _Bác Lan và bác Hùng về rồi hả. Tôi nói _Vâng, mà em nghe mẹ nói gia đình chúng ta chuẩn bị có một thành viên mới. Sún cười cười _Bác Lan có thai hả. Tôi giật mình nói _Cốp… Thai cái đầu anh. Em nghe nói là gia đình đối tác với ba em muốn gửi con gái ở đây vài tháng. Sún nói _Ặc lại gái hở. Tôi lắc đầu nói _Thế là em có bạn rồi. Sướng quá. Nhỏ nhảy chân sáo rồi bước vào phòng. Tôi cũng vào phòng và thả mình vào dòng nước lạnh. Suy nghĩ về chuyện của Linh rồi Hân. _Ặc, lằng nhằng quá. Là bạn thôi, quan tâm làm gì cho mệt. Tôi độc thoại. Tắm một lúc rồi bước ra thì gặp thằng Hòa đi lên. _Thằng chó xuống ăn cơm mày. Mà nhà có khách đấy. Thằng Hòa nói. _Ừm, tao biết rồi. _Mà cuộc sống anh em ta phải thay đổi từ hôm nay rồi. Có nhỏ nào mới chuyển tới nhà ở giùm. Thằng Hòa thở dài nói _Ừ, biết rồi khổ lắm nói mãi. Hai thằng dắt nhau xuống, tới đến bàn ăn thì tôi phải há hốc mồm nhìn. _Quân , Hòa chào hai bác đi con. Bác Lan nói _Dạ cháu chào hai bác ạ. Hai thằng đồng thanh. _Mà ai đây Lan. Bác gái bên kia hỏi. _À thằng cháu con Dì ở dưới quê mới lên tìm việc làm rồi ở đây học luôn. Bác Lan nói _Nhìn cũng đẹp trai ha, con Uyên nhà tôi cũng chưa có ai để ý hay là chọn một trong hai đứa đi. Bác ấy nói đùa. _Mẹ này. Uyên đỏ mặt nói. _Thôi, ăn cơm thôi. Từ giờ bé Sún nhà ta có người chơi rồi. Bác Hùng nói _Vâng. Hihi. Một lúc sau thì mọi người cũng ăn xong ai cũng vui vẻ riêng tôi thì không. Nhìn về ánh mắt của Uyên ý muốn nói “Ngươi cứ chờ đấy, chuyện cái chân ta chưa bỏ qua dễ dàng thế đâu” _Thôi, cũng tối rồi anh với chị cũng về đây. Còn bé Uyên thì nhờ gia đình giúp đỡ nhé. Cô Trinh nói _Vâng, em cũng xem bé Uyên như con trong nhà thôi. Bác Lan nói. _Ừ, thế thôi. Anh chị cũng về đây. Uyên ở lại nhớ ngoan nghe chưa, đồ đạc tí nhờ hai bạn này chuyển lên phòng giùm nhé. Bác Trinh nói rồi lên xe phóng đi. _Hòa, Quân hai đứa giúp bé Uyên chuyển đồ đạc lên phòng nha. Bác Hùng nói. _Vâng. Hai đứa hì hục khiêng đồ, còn Sún với Uyên thì lo tự sướng với cái điện thoại. _Lo mà chụp ảnh lại giúp với chứ. Tôi thờ phì phò nói. _Đồ gì mà nặng zữ. Thằng Hòa tiếp _Hai anh không galăng tí nào cả. Mới khiêng tí đã kêu mệt. Sún trề môi đáp. _Anh còn chưa xong với tôi đâu. Chân để lại sẹo rồi đấy. Lo mà làm đi. Uyên nói nhỏ vào tai tôi. Ngắn gọn súc tích nhưng khiến tôi cũng sợ. Con trai thì dễ giải quyết, con gái thì lằng nhằng lắm. _Thôi, khiêng đi mày. Kệ 2 nhỏ. Tôi nói _Hừ, ai là nhỏ hả. Mải trêu mà quên mất là đi làm. _Thôi, con chào cả nhà ,con đi làm đây. Tôi xin phép rồi phóng xe đến nhà Hân. _Hân ơi đi nhanh nào, tớ xin lỗi quên mất. Tôi nói _Ờ Ờ đợi tớ tí. Nói rồi Hân bước ra, hôm nay nhỏ mặc cái quần jean bó, áo thun có hình pucca ở giữa. Tóc được xõa sang một bên, nhìn ư rất là xinh. Hai đứa phóng xe tới quán thì thấy khách cũng tới đông rồi. Nhìn lại bàn giữa thì hôm nay chỉ mình nhỏ Linh ngồi đấy bên cạnh thì có mấy thằng trẻ trâu cư muốn làm quen. _Chị Hương. _Gì nhóc. _Đồng phục cất ở đâu rồi sao hôm qua em thấy ở kia giờ lại không thấy. Tôi nói _Ở trong đó kìa nhóc. Chị chỉ về phía trong quán. _Vâng. Tôi và Hân bước vào lấy đồng phục rồi bước ra chạy quán… *********** Chapter 17 _Quản lí đâu? Tiếng của một người con gái vang lên _Dạ chị cần gì không ạ? Tôi nhìn vào Linh, khuôn mặt xinh , băng giá nhưng nhìn vào đôi mắt kia thì có một nỗi buồn sâu thẳm cần được người khác quan tâm chăm sóc. Chứ không phải nhìn bề ngoài mà đánh giá nhận xét. _Anh nhìn gì? Gọi chủ quán ra đây cho tôi. Linh hét lên, hình như cô ấy uống rượu. Mọi người trong quán thì cứ nhìn chằm chằm vào bàn tôi. _Chị say rồi thì phải. Tôi nói _Quân em ra đây chị nói nè. Chị Hương bước lại gần tôi nói. _Vâng. Tôi đáp. Hai chị em vào trong phòng vì quán này có mấy phòng ở bên trong. _Dạ chị gọi em có việc gì? _Ngày kia là ngày mất của ba mẹ Linh. Nên con bé mới như thế. Anh Trường dỗ nó cũng không được, chị thì lại càng không? Chị Hương nói, giờ tôi mới biết chị Hương và anh chủ quán đang yêu nhau trách gì chị có vẻ quan tâm Linh. _Giờ em có thể giúp Linh chứ. Chị nói _Vâng chị cứ tin em. Tôi nói rồi vào cất đồng phục nhân viên ở trong quán. _Hân ơi, tớ nói nè. _Sao vậy cậu? Hân chạy lại gần tôi _À tớ xin nghỉ hai ngày để về quê cái. Cậu ở lại nhớ chăm sóc ngoại nhá. Mà nhớ đi đường cẩn thận đấy. Tôi nói _Ừ, cậu đi đường cẩn thận nhé. Nhớ quà cho tớ đấy. _Ok. Tôi nói rồi phóng xe về nhà và để Linh ở đó tí. _Ê, Hòa mày có 2triệu không? Tao mượn. Tôi nói với nó _Địt, mày cần 2triệu làm gì? _Có chuyện gấp có không cho tao mượn! Tôi nói _Nè cầm đi. Hắn đi vào phòng rồi xách ra 4tờ 500k đưa cho tôi. _Tao về quê hai ngày, ngày kia tao lên. Tôi nói. Quay xuống nhà thì không có ai ở nhà. Tôi phóng xe ra quán vẫn thấy Linh đang nằm đó, chị Hương đang ở một bên giường. _Linh say rồi à chị? Tôi hỏi _Ừ, Nó mới ngủ thôi. _Mà thôi chị ra xe quán tí, em chăm sóc Linh giùm chị nha. Nói rồi chị bước ra, chỉ còn tôi và Linh trong phòng. Hình ảnh một thằng con trai đang nhìn một người con gái đang ngủ. Lúc ngủ thấy Linh dễ thương hơn lúc tỉnh dậy. Bất giác thằng con trai mỉm cười. _Ba mẹ ơi…ba mẹ về với con đi. Bé Linh nhớ ba mẹ lắm. Linh nói mớ hai tay khươ khươ lung tung. _Linh. _Ơ, sao anh lại vào phòng tôi. Linh nhìn tôi rồi co rúm người lại xem xét lại quần áo ặc, nghĩ em dâm dê ấy mà, con nhỏ đáng ghét ta ứ thèm. _Mình được …. _Bốp. Một cái tát được dành cho tôi. _Kút. _Ơ. _Kút ra cho tôi. Nhỏ _Quân có chuyện gì vậy. Chị Hương hốt hoảng chạy vào. _Em có làm gì đâu. Tự nhiên Limh tát em. _Linh, chị nhờ Quân chăm sóc em đó sao lại tát Quân. Chị Hương nhỏ nhẹ nói _Ai bảo hắn vào phòng em. Linh xụ mặt xuống _Đây là ở quán mà. Tôi nói _Xin lỗi. Ngắn gọn súc tích linh nói. _Không có gì đâu! Mà nè? Bạn đi theo mình tới một nơi được không mình biết bạn đang buồn về một chuyện gì đó? Tôi đề nghị _Linh đi đi, có lẽ nơi đó sẽ làm em vui hơn. Chị Hương nói. _Ừ. Một lúc sau, tôi chào chị Hương và xin phép nghỉ hai ngày. Chị không nói gì và mỉm cười. Tôi và Linh hai đứa bắt taxi tới bến xe và bắt xe về Nghệ An quê hương tôi. Tôi cũng nhiều lần tự hỏi tại sao Linh lại đi theo với một người không quen biết như tôi chứ. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chả ra đáp án nên lại thôi. _21h hai đứa bắt xe Khánh Hoàn về. Vừa lên xe thì cả lơ xe với mấy thằng bắt khách cứ nhìn Linh chằm chằm. Linh chọn vị trí gác xếp gần cửa sổ bên trên nằm. Tôi thì nằm bên ngoài thôi. _Có vẻ bạn ít nói nhỉ. Tôi bắt chuyện như bình thường vì tôi bây giờ cũng xem Linh là bạn vì nếu mơ có người yêu như Linh thì cũng không được. Hai chữ giàu-nghèo khó đến được với nhau lắm. _Ừ _Mình tên Quân, bạn tên Linh phải không? _Biết rồi hỏi làm gì? Linh troll Sau một hồi bắt chuyện thì khách cũng lên nhiều. Nhiều thằng trên tuổi tôi cứ chú ý nhìn vào đôi chân Linh. Vì nhỏ mặc váy mà. Linh cũng biết nhưng nhỏ không quan tâm và nhắm mặt nghe phone. Tôi cũng chả biết làm gì? Bất chợt lấy một bên tai của Linh đeo vào tai. Linh bất chợt mở mắt nhìn sang tôi với vẻ khó hiểu tôi thì mặc kệ hoà vào dòng nhạc rap từ máy điện thoại Linh phát ra và dần dần cả hai đứa chìm vào giấc ngủ bình yên… ************ Chapter 18 Vừa mở mắt ra thi không thấy Linh đâu. Tôi vội lấy balô rồi xuống xe. Nhìn qua nhìn lại thì thấy nhỏ đang chạy lung tung như con nít. _Ở đây khác Hà Nội nhiều lắm. Tôi tiến lại Linh _Ừ, ở đây không ồn ào như Hà Nội. Linh dang tay ra hít một hơi thật mạnh, điều đó làm mấy thằng cứ nhìn nhìn. _Ê, người ta nhìn kìa. Tôi nói _Kệ người ta chứ. _Ở đây thấy con gái mặc váy là cứ nhìn đấy. Nhanh nhanh rồi đi theo mình. Tôi nhăn mặt. _Thế Quân thì sao? _Ơ… Thôi về nhà Quân đi. Tôi cứng họng, “ai nói nhỏ lạnh lùng chứ, rắc rối không khác nhỏ Uyên” tôi suy nghĩ. _Hihi. Nhỏ cười nhưng tôi thấy nụ cười sao mà khó coi, gượng gạo đến thế. _Về nhà thôi, còn ở đó là bị bắt thì ráng chịu nha. Tôi biết Linh đang cố tỏ ra vui vẻ khi sắp đến ngày mà 10 năm trước ba mẹ Linh mất. Hai đứa bắt xe lai về nhà tôi, hai cái xe dừng lại ở một ngôi nhà nghèo nhất xóm. _Quân con về khi nào thế. Ba mẹ tôi ra ôm chầm lấy tôi. _Mà ai đây vậy con? Ba mẹ tôi hướng mắt nhìn Linh. _Dạ cháu chào hai bác. Linh lễ phép chào. _Đây là Linh, là bạn con ở Hà Nội về đây chơi ít ngày. Tôi nói _Thôi hai đứa vào nhà đi. Tôi và Linh bước vào, nhìn lại khung cảnh trong nhà vẫn như cũ. Những đồ vật cũ kĩ, những giấy khen của hai anh em tôi được dán trên tường vẫn còn nguyên, tôi cũng không biết Linh có ở được nhà tôi hai ngày được không nữa. _Anh Kòi, chụt… Cún nhớ anh quá cơ. Bé Cún nhảy lại ôm tôi rồi hôn lên má tôi. _Bé Cún anh cũng nhớ anh nữa. Tôi mỉm cười nhìn nó. _Anh , chị kia là bạn gái anh hả… Đẹp quá à. Nói rồi Cún nhà tôi chạy qua ôm lấy tay Linh như đúng rồi. _Hi, em ngoan quá. Linh mỉm cười xoa đầu bé Cún. _Chị là bạn gái anh Quân à? Anh chị nhìn đẹp đôi lắm. _Ặc, con bé này, anh với chị ấy là bạn thôi. Tôi nói _Hihi, nhìn anh đỏ mặt kìa, rõ là có đấy. Cún tiếp tục Nói xong tôi xách ass ra ngoài sân bắt gà làm thịt. _Quân , nhỏ kia là bạn gái mày à? Cũng có mắt nhìn người đấy chứ. Ba tôi nói _Đó là bạn con, con đâu dám mơ cao . Tôi nói _Ờ, mà thế tối con bé ngủ đâu. Mẹ tôi vừa nhổ lông gà vừa nói. _Ờ con cũng chưa nghĩ đến. Tôi đáp Làm khoảng 30phút thì cũng xong, vào nhà thì thấy hai chị em đang cười khúc khích rồi đang xem cái gì ấy. _Hai người làm cái gì thế? Tôi hỏi _Hihi, nhìn Quân ngố quá trời còn ở thời adam không một mảnh vải che luôn. Đây là nụ cười thật của Linh. _Cún, sao em lại đưa cho chị Linh xem thế? Huhu, đời trai anh bị mất rồi sau này không ai lấy anh nữa rồi . Tôi vờ hai tay dụi dụi mắt. _Huhu, tội anh ghê cơ, không ai lấy thì có con Bờm bên nhà anh Tuấn đấy. Cún troll tôi, từ nhỏ đến giờ nó thế đâu. Không ngờ mới mấy phút ngồi với Linh mà Cún nhà tôi thay đổi 180độ C. Thiện tai thiện tai… _Cốc. Trêu anh. Mà hai người nói xấu gì anh nữa không đấy? Tôi nheo mắt hỏi _Có chứ Cún nhỉ? Nào là 5tuổi vẫn còn tè dầm, xem phim lãng mạn là khóc như girl… Linh kể ra một loạt cái xấu của tôi. _Ơ…ặc…ẹc. Khỏi phải nói mặt tôi ngu đến cỡ nào. Mong rằng lúc đó có một cái hố để chui xuống cho đỡ nhục. Tôi rút khỏi hai người kia và đưa cái mặt như đám ma ra ngoài này hít thở không khí, nhà tôi chỉ có 4 trào ruộng. Mai ở nhà sẵn tiện giúp ba mẹ gắt lúa luôn. _Ê Quân, mày về lúc nào thế. Thằng Tuấn ở gần nhà tôi, nó thường hay trêu tôi, nó ỷ nhà nó giàu hơn nhà tôi nên tôi cũng không ưa mấy loại này lắm. _Ồ hôm nay rồng đến nhà tôm à. _Anh em sao lại nói thế chứ, mà tao thấy mày dẫn nhỏ nào mới về phải không? Thằng Tuấn đi thẳng vào vấn đề, chắc lúc nãy nó thấy tôi đi theo Linh. Linh như thế thằng con trai nào không mê mới lạ. _Ừ, người yêu tao đây. Tôi chém nó, không phải trong lòng nói thế đâu vì không muốn nhỏ quan hệ với mấy thằng này. _Người yêu ai cơ? Không biết từ đâu Linh lù lù sau lưng tôi đứng đó. _Chào bạn, mình là Tuấn đẹp trai muốn làm quen với bạn. Nó cười khẩy vì nó cũng biết tôi nói dối rồi. _Chào. Linh _Bạn người ở đâu sao đi theo thằng nhà quê này. Qua nhà mình chơi đi ở đây ô nhiễm quá. khuôn mặt thật của nó hiện ra. _Thế bạn có gì hơn Quân không? Nhà bạn cũng chỉ bằng truồng nuôi chó của nhà mình thôi . Linh nói _Mày… Mày cứ để đó. Nói xong thằng Tuấn bước về tôi thì hả lòng hả dạ cứ cười cười như thằng điên… *********** Chapter 19 Đang cười chảy ra nước mắt của câu nói Linh dành cho thằng Tuấn. Thì tôi đang được Linh ngắm bằng ánh mắt rất chi là thiện cảm. _Lúc nãy mình nghe nói ai là người yêu Quân cơ? Nhỏ lấy ngón tay trỏ búng búng vào môi . _À thôi, Linh nghe nhầm đấy. Mình vào ăn cơm thôi. Tôi khuôn mặt vẫn bình thường, không phải vì tôi không dám nói ra vì nói ra thì sợ nhỏ hiểu nhầm thôi. _Ừ. Hai đứa đi vào thì thấy ba mẹ đang dọn cơm lên, tôi và Linh cũng lại phụ một tay. Cún thì trải chiếu xuống nền đất rồi, hạ mâm cơm xuống cả nhà đều ngồi xuống tôi thấy Linh ngại ngại cái gì ấy. _Ở nhà cô không được như thành phố các con. Nên chỉ thế này thôi, con thông cảm. Mẹ tôi nói _Không có gì đâu cô, con mong ngồi ăn như thế này mà không được. Linh cười buồn nói. _Thôi, cả nhà ăn đi. Con cứ tự nhiên nhé, xem như nhà của mình. Bữa cơm trôi qua đầy vui vẻ, ba mẹ hỏi tôi trên Hà Nội vào học chưa? Sống tốt không? Việc làm thế nào rồi… Ăn cơm xong tôi dọn mâm xuống nhỏ Linh thì mệt nên lên nằm với bé Cún nhà tôi rồi. Căn nhà nhỏ chỉ có hai giường thế là tôi lại trải chiếu xuống để nằm. Quen rồi nên một lúc sau tôi cũng thiếp đi vì chuyến đi xe. Đang ngủ ngon thì có cái gì đang chọc vào mặt tôi. Tôi lại trở bên phải nằm nhưng cái gì đang ngứa ngứa ở làm tôi bật dậy. _Ặc, để mình ngủ tí đi. Tôi mắt nhắm mắt mở nói. _Không, 16h rồi, ba mẹ đi gắt lúa rồi đó. Cún nói. _Đi sớm thế. Tôi bật dậy ra rửa mặt và tắm phát rồi mặc quần áo dài và cái mũ . Nhìn lại Linh thì vẫn cái váy trắng đó, nhỏ thì không đưa áo quần thế làm sao mà đi ra đồng gắt lúa được nhỉ. _Linh đi gắt lúa với Tớ không? Tôi quay sang hỏi. _Gắt lúa á, đi chứ. Linh hí hửng khác ngày thường. Chắc là đang cố cười để quên đi nỗi đau mà. _Cún vào tìm chỗ áo của mẹ cái áo dài , còn quần thì mặc của tớ cũng được. Tôi nói và hình dung lúc đó không biết Linh nhà ta sẽ như thế nào nhỉ? _Eo, mặc quần của cậu á. Linh ngạc nhiên nhìn tôi như người trên sao hỏa. _Nếu không thì mặc quần mẹ tớ cũng được. Tôi nói _Thôi, cậu lấy quần cậu đưa cho tớ đi. Tôi đưa cho Linh cái quần của tôi. Tôi thì kòi lắm nên chắc là nhỏ sẽ mặc vừa. Nhỏ nhận lấy cái quần của tôi và cái áo của mẹ tôi. Trước khi đi vào phòng thay đồ nhỏ quay đầu nói. _Cấm nhìn trộm, Cún canh chừng giùm chị. _Ta ứ thèm nhé. Nói xong tôi bước ra ngoài nhà vươn vai một cái cho khoẻ người. Ngoài đường thì cũng không có ai đi qua. Đường Quê ít người đi lại lắm _Đi ra gắt lúa thôi. Nhỏ Linh đập vai tôi nói. Tôi nhìn lại nhỏ từ đầu xuống chân nhìn thấy sao sao ý nhưng Linh vẫn xinh như thường. _Cún ở nhà coi nhà nhé, anh và chị Linh đi gắt lúa đây. Tôi nói vọng vào trong nhà. _Dạ. Hai đứa bước đi, nhỏ Linh cứ nhìn xung quanh chỉ cái này cái kia. Rồi tự nhiên đập đập vai tôi nói. _Quân con gì bay bay thế? Nhỏ hỏi _Con chuồn chuồn mà cũng không biết hả. Tôi lắc đầu ngán ngẩm. _Không? Quân bắt cho tớ đi. Nhỏ nhìn con chuồn chuồn không chớp mắt nói. _Bắt làm gì, để nó sống. Tôi nói _Ứ chịu đâu, không bắt là tui cứ đứng đây. Nhỏ hậm hữc giẫm chân xuống đất. Tôi thì cũng chịu luôn, hôm qua tính nhỏ khác lắm mà. _Thôi, để tớ bắt là được chứ gì? Nhưng nói thì dễ làm được thì lại khác. Tôi đi từ từ tiến lại con chuồn chuồn đang đưa tay ra bắt thì nó lại bay đi. Nó đậu vào cành cao hơn, tôi vẫn thế từ từ chậm rãi và đang đưa tay ra thì nó lại bay đi. Lặp đi lặp lại những 5 lần mới bắt được tôi thì chán nản vì mới làm một việc rất cao cả là bắt chuồn chuồn. Nhỏ Linh thì khỏi phải nói cứ cầm con chuồn chuồn nghịch nghịch như đúng rồi. Mấy người đi qua cứ nhìn tôi và Linh như đứa điên trốn trại… ********* Chapter 20 Sau một quãng đường dài hai đứa mới tới cánh đồng ruộng. Một màu vàng tràn ngập trên cánh đồng quê tôi. _Quân ở đây vui quá à? Linh hí hửng _Ừ, giờ cậu ngồi đây nha. Tớ lại gắt lúa đây. Tôi nói rồi lại phía ruộng của nhà tôi. Linh thì không chịu ngồi yên tại chỗ mà chạy theo tôi. _Chờ tớ với ngồi một chỗ chán lắm. Nhìn nhỏ chạy mà tôi phải bụm miệng cười, mặc cái quần thì dài hơn chân, cái áo thì rộng thùng thình. _Uỵch. Nhỏ ngã xuống bờ ruộng. _Haha, hihi, tôi thì ngoác miệng cười. Nếu ai nhìn thấy cảnh đó mà không cười thì tôi chắc rằng họ bị chai cảm xúc. _Linh…Linh bị sao không? Tôi cố nín cười nhìn nhỏ. _Huhu, đau chân. Nhỏ ôm lấy chân nước mắt lại rơi. _Ớ, sao tự nhiên lại khóc thế? Đau ở đâu tớ xem? Tôi ngồi xuống mà không cười nữa. _Hức, trẹo chân rồi. _Đưa chân ra tớ xem nào. Giờ nhắm mắt và cắn vào tay tớ nha. Tôi nói thế và chuẩn bị một phát cắn định mệnh. Nghĩ lại sao lúc đó ngốc thế ,giờ mang hai dấu răng của nhỏ ở tay. _Hic, ừ. Nhỏ nhắm mắt và cầm tay tôi chực sẵn ở miệng rồi. _Ắc…rắc…. _ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ… Tiếng hét của hai đứa hòa vào nhau. Mọi người thì nhìn hai đứa. _Hai đứa kia làm gì mà hét thế nhỉ? _Trời nắng mà hét như điên… Blap…blap Xem lại tay mình thì máu ra mẹ nó rồi. Nhỏ thì ôm lấy chân. _Cậu chảy máu rồi? Linh hốt hoảng nhìn vào tay tôi. _Không sao đâu , nhẹ mà. Tôi nói thế chứ đau lắm. Mấy thím cử thử mấy girl cắn vào tay là biết. _Sao lại không sao, tớ xin lỗi. Nói rồi nhỏ đi tìm cái gì để bịt cho tôi. _Ba mẹ để con xuống gắt nữa. Nói rồi tôi bước xuống cầm liềm gắt. Mồ hôi thì cứ rớt xuống ầm ầm. Nhỏ một lúc sau mới quay lại trên tay là một đống là nhưng lá đó chả cầm máu được . Nhỏ bước xuống gần tôi. _Đưa tay ra. Linh nói Tôi đưa tay ra, Linh lấy cái lá bàng quấn vào tay rồi lấy dây gì đó buộc lại. Tôi thì cũng bó tay sự ngây thơ của cô nàng này. _Cảm ơn. Tôi nói _Hi. _Thằng Quân đưa người yêu về đi gắt hả mày, ghê quá. Bác nào trong xóm tôi trêu _Dạ không phải đâu bác, bạn con đấy. Tôi cười đáp lại _Thôi khỏi phải giấu đi, lúc nãy ở đằng xa tao thấy hai đứa tình cảm lắm mà. Chàng giúp nàng. Bác gái trên xe bò nói tiếp. Tôi thì cũng mỉm cười cho qua vì không muốn nhỏ hiểu nhầm thì chết. _Cậu ngồi đó để tớ ôm lúa lên. Tôi và ba mẹ tầm khoảng 1 tiếng sau cũng găt xong. Nhỏ thì ngồi trên bờ lướt điện thoại. Tôi thì cũng khá khó khăn khi ôm lúa lên vì cái tay đau. _Để tớ ôm nữa cho. Hai cô chú cho con ôm với. Linh cất điện thoại vào túi rồi bước xuống ruộng ôm lúa. _Ôm được không đó. Tôi trêu _Xì, để rồi xem. Linh lấy tay ôm lấy lúa ôm ngang lưng xách đi. Một lúc sau lúa cũng được sắp xếp trên xe bò xong. Ba mẹ thì về trước để tôi quản xe bò. _Cho tớ leo lên với . Linh với với tay bên dưới. _Nắm lấy tay tớ đi, bám chắc vào. Nhỏ bước lên càng xe bò tôi thì kéo lên. Sau một lúc vật lộn thì cũng kéo được Linh lên. _Lần đầu tiên tớ đi xe này á. Sướng ghê ha. Linh nói rồi đưa điện thoại ra. _Quân chụp ảnh với tớ đi. Linh nói _Không? Tớ ghét nhất chụp ảnh, không chụp đâu. Tôi lắc đầu đáp _Đi đi, không là tớ nhảy xuống dưới này. Nhỏ từ từ đứng dậy. _Ê ê cẩn thận đấy, tớ chụp. Tôi hoảng hồn nhỏ mà ngã thì tôi cũng không sống nổi với gia đình nhỏ đâu. _Tách. Hai đứa chụm đầu lại, tôi thì chỉ biết nhìn vào cái máy ảnh chứ biết làm gì đâu? Hai đứa luyên thuyên một lúc rồi về tới nhà… *********** Chapter 21 Trên đường về thì mấy bác, dì hàng xóm cứ hỏi khi thấy một thằng nhà quê nghèo nhất xóm tự nhiên hôm nay có nhỏ nào về đi gắt thế. Dân thành thị thì tôi không biết cơ mà dân quê chúng tôi hễ mà có đưa gái về nhà là chỉ trỏ bàn tán rồi. _Quân ai thế? Bạn gái mày à? _Quân mày kiếm được bạn gái xinh quá…blap…blap… Tôi thì chỉ cũng cười trừ, giải thích thị họ cũng nói. Thôi thì mặc kệ họ. _Quân, mai đi gặt tiếp nhá. Đi xe bò này sướng ghê. Nhỏ nói _Lần đầu tiên tớ nghe có người nói đi xe bò sướng. Tôi lắc đầu ngán ngẩm. _Hi kệ tớ, tớ thích. Linh cười. Tôi thì cũng lắc đầu bó tay luôn. Về đến nhà tôi bước xuống càng xe rồi nhảy xuống. _Cậu cứ ngồi đó nhé. Để tớ hạ xe xuống. Tôi ngoảnh lên nói. _Ừ Tôi đỡ một càng xe rồi kéo bò ra. _Uỳnh. Xe được hạ xuống. _Xuống đi, tớ đỡ cho. Tôi đứng lên hai càng xe đưa tay lên để đỡ nhỏ _Đỡ cẩn thận nha. Nhỏ chụm chân rồi thả xuống tôi ở dưới đỡ xuống từ từ. _Nắng quá, cậu vào nhà nghỉ đi. Tôi quay saog Linh nói. Nói xong tôi thay áo quần rồi lấy xe đạp đi lên trên ngã tư rồi vào trong đình mua áo quần cho nhỏ. Lượn đi lượn lại mà không biêt cái nào hợp với Linh. _Chị ơi, lấy cho em cái áo dài sọc caro màu đỏ giùm. Tôi chỉ lên phía trên _Đó áo con gái mà em? Chị bán hàng ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi. _Vâng chị lấy cho em. Tôi gật đầu. Tôi đo lên người mình, nhỏ Linh cũng cao tầm tôi nhìn cũng được. _Chị có quần jean con gái nào đẹp đẹp không? Chọn giùm em một cái. Tôi nhìn chị nói tiếp _Em mua tặng bạn gái à? _Dạ không bạn em? Tôi đáp _Ừ, nè. Quần này mới được lấy về. Chị ấy đưa tôi quần jean màu đen bó. _Ừ. Tôi lấy rối đo chiều dài với quần mình thì nghĩ chắc là hợp với nhỏ. _Chị lấy cho em đồ bikini của con gái giùm em luôn. Tôi ngại đỏ mặt nhìn lên nói _Em chọn đi. Chị ấy đưa ra một loạt bikini màu sắc sặc sỡ nhìn mà hoa cả mắt. Tôi chọn đại hai cái rồi bỏ vào túi. _Đây là lần đầu tiên chị thấy thằng con trai mua đồ lót cho con gái đó, hihi. Chị ấy trêu tôi _Vâng. Tôi gãi đầu đỏ mặt. _Dạ mà tất cả là bao nhiêu à chị? Tôi hỏi _Quần 170k, áo 80k, đồ lót 50k. Tổng là 300k em? Chị ấy nói _Vâng đây chị? Tôi nói rồi đưa tiền cho chị rồi ra lấy xa đạp kùi đạp về nhà. Mồ hôi thì cứ tuôn ầm âm, cái nắng ở quê tôi thì cháy da. _Phù. Cuối cùng cũng về tới nhà tôi tiến thẳng vào. _Quân cậu đi đâu mới về thế? Linh hớt hải nhìn tôi mồ hôi mồ kê chảy ra. _Hi, nè. Vào tắm đi. Tôi thở hồng hộc và đưa cho nhỏ. _Cái gì đây? Linh hỏi tôi _Quần áo đấy, ai bảo cậu về quê không đưa cái gì cả? Tôi đáp _Cậu mới đi mua quần áo cho tớ hả. _Ừ. _Hi, cảm ơn. _Không có gì, tắm nhanh đi để tớ tắm. Tôi giục vì giờ muốn nhảy vào tắm cho mát. _Cún ơi, lại quạt giùm anh đi. Tôi cởi trần ngồi thở _Vâng. Cún cầm con búp bê tôi mua lúc trước rồi lấy cái quạt giấy quạt cho tôi. _Cún ngoan quá à? Tôi xoa đầu bé, thực sự tôi thương bé Cún lắm tự nhủ phải kiếm tiền để nuôi gia đình. Quạt một lúc thì Linh cũng tắm xong. _Quân cậu có tài mua áo quần cho con gái đấy. Linh để tóc xõa sang một bên rồi rủ rủ cho khô. Nhìn nhỏ trông thật hiền lành dễ mến. _Xiii. Tớ chọn đại đấy. Nói rồi tôi vọt vào phòng tắm. Gọi là phòng cho hoành tá tràng thế thôi , chỉ có cái gian nhỏ khuất phía sau được che bởi cái cửa mục. Tôi để dòng nước tuôn chảy đi những mệt mỏi, nghĩ về cuộc sống phía trước. Chuẩn bị vào học rồi, Hà Nội lại toàn nhà giàu, chắc là tôi không có thêm bạn ngoài 5 thằng Hòa, Trung, Khánh, Phương, Quang… ************ Chapter 22 Một ngày mới lại trôi qua, tôi lò dò bước dậy. Nói về chuyện tối hôm qua, nhà tôi nhỏ chỉ có hai giường. Linh và Cún ngủ một giường, ba mẹ tôi ngủ một giường riêng tôi được sở hữu một không gian ngủ rất rộng là trải chiếu ngủ dưới đất. _Oáp…oáp. Vươn vai đủ kiểu mà công nhận ngủ ở dưới đất dậy xong rất mệt. Mỏi đau đủ kiểu. _Trời giờ này mà còn ngủ, heo mà. Tôi lắc đầu bước lại chỉnh lại cái chăn cho hai con heo này. Ba mẹ giờ này chắc là cũng ra đồng rồi bước lại xem đồng hồ đứt quai vứt ở cái bàn xem mới được 5h30. Tôi bước ra đường đi một vòng xung quanh xóm. Cái xóm nghèo này đã gắn bó với tôi rất nhiều kỉ niệm. Nhìn về những ngôi nhà giàu sao trên cái cuộc đời bất công thế. Giàu thì được chê, ghét Nghèo. Cái xã hội phân biệt giàu nghèo này đã cho mấy người nghèo như tôi cảm thấy tủi nhục nhưng không vì thế mà tôi cảm thấy tự ti mà ngược lại giúp tôi cố gắng vượt qua số phận. Những dòng suy nghĩ lướt qua rồi tôi tự cười một mình. _Dậy rồi à Cún. Con heo kia đang ngủ à? Tôi bước về nhà thì thấy bé Cún đang đánh răng. _ Ị inh ang ủ ong á chị Linh đang ngủ trong á Cún vừa đánh răng vừa nói. Bước vào nhà thì thấy nhỏ đang ngủ yên lành trên giường. Gương mặt hồn nhiên, tôi vẫn mong qua ngày hôm sau thì gương mặt ấy vẫn mỉm cười như thế. Mai là ngày giỗ của ba mẹ Linh, tôi dự tính chiều nay sẽ tâm sự với nhỏ. Mặc tạm cái áo lao động rồi lấy cái mũ bước ra ngoài đồng gắt với ba mẹ. _Quân sao mày không ở nhà với bạn đi. Ở ngoài này tao với mẹ mày làm được mà. Ba tôi nói _Dạ thôi, Linh đang ngủ hôm qua cô ấy đi gặt về mệt thì phải. Tôi cúi xuống gắt lúa. _Mà nhỏ đó xinh thế, sao không yêu nó đi con. Mẹ tôi nói. _Thôi mẹ ơi, con chỉ xem Linh là bạn thôi. Mà nếu yêu thì cũng không được đâu. Giàu nghèo khó đến với nhau lắm. Tôi thẳng thắn trả lời. _Ái chà, thằng Kòi mày về lúc nào thế. Tao nghe nói mày đi Hà Nội mà. Thằng Hoàn học chung với tôi năm lớp 9. Nói về thằng này thì cũng được, gia cảnh cũng không hơn tôi là mấy, nhưng tôi lúc đó cũng ít nói chuyện nên không có thằng nào là bạn cả. _Ừ. Tao mới về hôm qua. Tí lại nhà chơi. Tôi cười _Mà tao nghe mọi người nói mày đưa người yêu về phải không? Thằng Hoàn nói. _Không phải đâu. Bạn của tao từ Hà Nội về đó. Tôi vừa cúi xuống gắt lúa vừa nói. _Ừ, tí gặt xong tao lại nhà mày. Nếu xinh thì mày làm mối tao cái nha. Nó hí hửng _Tao chỉ sợ mày không đủ tuổi tán thôi. Tôi cười trừ. Một lúc sau, cũng gặt xong. Ba mẹ cho tôi về trước. _Ê ê, Quân đợi tao với mày. Thằng Hoàn đuổi phía sau tôi. _Làm gì mà chạy như ma đuổi thế mày. Tôi dừng lại hỏi nó. _Đợi tao về xem girl nữa chứ. Xinh thì để tao tán. Nó nói rồi đi theo tôi về nhà. Trên đường về thì thằng Hoàn cứ hỏi. _Em ấy xinh không mày? kiêu không? Dễ thương không?…blap…blap _Mày gặp rồi biết , hỏi nhiều quá. Tôi nhíu mày khó chịu. _Về đến nhà rồi đó, vào nhà gặp rồi biết. Tôi nói _Ừ, tao cho mày xem tao chinh phục em ấy như thế nào nhé. Thằng Hoàn nói. _Để tao xem mày làm thế nào. Tôi cười khẩy. _Cún chị Linh đâu rồi? Nhìn quanh nhà chả thấy nhỏ đâu. Thấy Bé Cún đang nấu ăn. _Gọi Tớ có chuyện gì đấy? Linh bước ra vẫn mặc bộ áo hôm qua tôi mua, tóc thì được xoã ngang lưng đang cầm trên tay rổ rau muống mới được rửa sạch. Thằng Hoàn thì cứ đứng đơ như thế rồi nó lắp bắp quay qua nói nhỏ với tôi. Thằng Hoàn lắp ba lắp bắp nói. _Thì lúc nãy dậy thấy có con heo đang ngủ giờ về không thấy đâu nên hỏi ý mà. Tôi nhìn lung tung nói. tên Linh à? Cho mình làm quen nhé. Thằng Hoàn nói _Ừ. Linh thì không nhìn nó mà nhìn tôi với ánh mắt khó chịu rồi bước lại nấu ăn theo Cún. _Thế nào? Chinh phục được không? Tôi quay qua thằng Hoàn hỏi. Nhưng nó thì cứ cắm mắt vào Linh. _Khó quá mày ơi. Tao chịu. Người gì mà đẹp zữ. Nó xuýt xoa _Ngắm mà nhỏ dãi gớm thế mày. Tôi lắc đầu. Một lúc sau thì ba mẹ cũng về thằng Hoàn cũng về rồi… ********** Chapter 23 Ba mẹ và cả nhà tôi vào ăn cơm. _Thức ăn hôm nay ai nấu mà ngon thế? Ba tôi nhai nhồm nhoàm nói. _Dạ chị Linh đó ba, chị ấy nấu ngon tuyệt. Bé Cún nói. _Thằng Quân nhìn đó khi nào mà kiếm vợ nhé. Giống tiêu chuẩn như bé Linh ấy. Không là tao không cho lấy. Ba tôi quay sang nói. _Vâng. Con sẽ kiếm người vợ hơn Linh nhiều. Tôi vừa nói xong thì nhận được ánh mắt như thách thức của Linh _Nhớ đấy. Mẹ tôi thêm vào. _Mà con với Linh lúc nào ra Hà Nội thế? Mẹ tôi gắp thức ăn cho tôi nói _Dạ tối mẹ. Tôi đáp _Thế chiều nay hai đứa đi đâu chơi đi. Rồi tối lại bắt xe ra. Ba tôi nói _Vâng, tí dẫn tớ đi chơi nha Quân. Cả bữa ăn Linh mới phát biểu một câu. _Ừ. Ăn xong tôi dẫn Linh tới một nơi. Những lúc buồn hay lúc vui tôi đều thường chạy ra đấy. _Linh đi với tớ đến chỗ này nha. Tôi nói _Ok, đi liền. Linh hí hửng Tôi và Linh sải bước trên con đường đất. _Híc, mỏi chân quá. Linh cằn nhằn, mồ hôi thì tuôn ra. Đi giữa trưa mà trời nắng như thế này không cằn nhằn mới lạ. _Cố gắng tí nữa đi. Gần tới rồi. Tôi nói. _Hức. Đi một lúc cũng tới, một bờ đê hai bên là một hàng tre, phía dưới là một con sông. Tôi và Linh bước tới ngồi xuống một hàng tre. Những ngọn gió ngày hè thổi vào những cành,lá tre tạo nên những âm thanh rì rào rất vui tai. _Linh cậu thấy dòng sông đang chảy kia không? Tôi nhìn Linh rồi hướng mắt xuống dòng sông. _Có _Dòng sông không chảy lại hai lần bao giờ giống như quá khứ cũng thế. Quá khứ đã lâu cũng nên để nó vùi sâu đi. Không nên để cái gì trong quá khứ ảnh hưởng tới hiện tại và tương lai. 10 năm trước có một cô bé hồn nhiên, trong sáng, ngây thơ, vui vẻ nhưng vì một số lí do nào đó cô bé ấy đã trở nên lạnh lùng, vô cảm. Tớ rất mong cô bé ấy sẽ trở lại bình thường như lúc trước. Ba mẹ cô bé ấy cũng sẽ vui hơn khi nhìn thấy cô bé ấy mỉm cười. Nếu lúc nào cô ấy Buồn tớ rất sẵn sàng ở bên cạnh an ủi. Nếu lúc nào cô ấy khóc tớ sẽ luôn là bờ vai cho cô ấy dựa. Tôi nhẹ nhàng nhìn Linh nói. _Huhu, hức. Lỗi là ở tớ. Linh khóc oà lên,những giọt nước mắt long lanh lăn xuống má. _Cậu đừng nghĩ thế? Lúc đó cậu còn nhỏ mà. Cái gì cũng được ông trời sắp xếp rồi. Cậu đừng tự trách mình, đừng tự làm khổ mình, đừng tự giấu mình trong cái vỏ bọc lạnh lùng đó. Hãy sống bằng tất cả niềm vui mà cả gia đình dành cho cậu. Ba mẹ cậu ở trên trời cũng sẽ mỉm cười. Nếu cậu cứ tự nhốt mình trong cái quá khứ thì sẽ không lớn lên được đâu. Ba mẹ và cả gia đình cậu sẽ thất vọng vì cậu. Vì thế tớ mong rằng ai đó sẽ quên cái quá khứ đau khổ kia và trở lại thành một cô bé hồn nhiên như xưa. Tôi nói và nhìn vào mắt Linh. _Huhu. Tớ nhớ ba , tớ nhớ mẹ lắm…huhu. Linh hai hàng nước mặt chảy xuống nhỏ ôm lấy tôi rồi gục và ngực tôi để khóc. Tôi biết Linh rất đáng thương cần người khác quan tâm chăm sóc. _Ngoan. Cứ khóc đi, rồi mai tớ với cậu về thăm ba mẹ. Tôi xoa xoa đầu Linh. _Hức…hức…hức. Linh nấc rồi ngủ thiếp đi trên người tôi lúc nào không hay biết. Tôi lại nhìn xuống dòng sông, dòng nước trong xanh chảy đi cuốn đi bao nhiêu nỗi buồn, niềm vui trên đó. Tôi mong rằng Linh cũng thế, sẽ thoát khỏi được cái quá khứ đau lòng… Ngồi im để nhỏ ngủ, tôi thì nóng lắm trời mùa hè mà có người ôm. Mồ hôi thì cứ tuôn ra, nhưng vẫn chịu khó không nhúc nhích để nhỏ ngủ. May là có ít ngọn gió mát thương tôi cứ thổi làm tôi mát thêm chút ít… Nhìn lên trời tôi thở dài… _Ngày mai lại một ngày dài đây… *********** Chapter 24 _Ư…ưm. Nhỏ cựa quậy rồi nheo mắt tỉnh dậy. _Dậy rồi à? Tôi nhìn xuống hỏi. _Ơ, tớ ngủ mấy tiếng òy. Linh dịu mắt rồi ngồi dậy nhìn xung quanh. _2 tiếng rồi đấy. Tôi vươn vai rồi từ từ đứng dậy. _Giờ về nhà thôi, chuẩn bị để tối bắt xe ra Hà Nội. Tôi đi từ từ vì ngồi 2 tiếng đồng hồ mà không nhúc nhích chân thì tê, người thì mỏi. Linh thì khác đi rồi ,chạy rồi đá những ngọn rơm nằm rải rác trên đường. _Quân, Tớ Cảm Ơn Cậu Nhiều… Linh chạy đi trước một đoạn dài rồi hét lên Tôi cũng mỉm cười rồi bước. _QUÂN… Linh chạy nhanh về phía tôi _Sao thế? Tôi ngạc nhiên hỏi _Cái thằng gì ấy gọi 3 thằng con trai với 3 đứa con gái tới. Linh nói _Ừ, cứ đi lên sợ gì? Tôi đi trước, Linh đi sau. _Ái chà. Bạn hiền lâu quá không gặp. Thằng Tuấn nói. _Ừ _Tao tới đây là muốn cho mày và con điếm kia chết. Thắng Tuấn chỉ về phía tôi và Linh. _Đủ sức không? Tôi cười khẩy _Thôi Tuấn, mày để con kia hầu tụi tao đi. Đánh nó mất vẻ đẹp. Tao thương hoa tiếc ngọc mà. Thằng nào đó nói tay thì cầm ống tuýt. _Đúng đó, hầu tao nữa. Thằng tóc vàng bên nữa nói vào. _Tao cho tụi bây đó. Haha. Thằng Tuấn cười. _Im đi con chó. Tôi xông vào đánh. Thằng cầm tuýt nhè vào đầu tôi mà đánh. _Hụt rồi nhé. Tôi xoay người tránh cú đánh của nó rồi đấm vào bụng nó. Thằng tóc vàng nhảy vào đá tôi, tôi tránh rồi giữ lấy chân nó đá thẳng vào hạ bộ. Tôi tiến thẳng tới thẳng cầm tuýt, giơ mặt nó lên rồi đấm, nó choáng rồi làm rơi ống khúc tuýt lên tôi đánh vào lưng nó, nó khụy xuống luôn. Chỉ còn mỗi thằng Tuấn, tôi giơ tay ra đấm nó tránh được. Nhân lúc tôi tấn công nó đấm vào thái dương tôi, tôi bị ngã và hơi choáng. _Zaaaaa. Tôi lắc lắc đầu hét lên rồi cầm tuýt đánh nó, theo phản xạ nó tránh nhưng tôi biết nó bị lừa. _Chết nhé em. Nhân lúc nó tránh tôi xoay người đá vào bụng nó đưa tay ra đỡ tôi vung tay đấm vào mặt nó. Nó loạng choạng lùi lại, tôi vứt cây tuýt đấm liên tục vào người, vào lưng vào bụng nó. Đang mải đánh mà quên mất Linh. Vừa quay sang thì thấy Linh đang tát 3 con đó. Ặc nhỏ biết võ, tôi suy nghĩ. _Lần này tao tha, lần sau thì không dễ dàng thế đâu. Tôi nói _Mày… Mày. Thằng tóc vàng chỉ chỉ. _Bốp. Một cú đá vào mồm dành cho nó. _Câm, còn 3 bạn gái kia. Con gái mà đi theo trai đánh nhau à. May là bạn tôi nương tay đó, giờ thì CÚT đi. Tôi nói rồi bước cùng Linh đi về. _Bị sao không? Tôi quay qua hỏi nhỏ _Sảng khoái, sướng tay. Hihi. Linh cười _Ặc, tớ tưởng cậu không biết võ chứ. Tôi đá đá mấy ngọn rơm trên đường rồi nói. _Tớ học lâu rồi, lúc trước anh tớ dẫn tớ đi học karate để bảo vệ bản thân. _Ừ Hai đứa luyên thuyên một hồi cũng về tới nhà. Linh thì về liền là vào phòng tắm tôi thì ra nói chuyện với bé Cún. _Cún đang làm gì thế? Tôi hỏi _Dạ em đang chơi với búp bê. Cún lấy lược chải chải vào tóc búp bê. _Cún, anh cho nè. Cún lớn rồi lớp 6 rồi nhớ tiêu tiền đúng nha. Tôi đưa cho Cún 100k rồi xoa đầu bé. _Anh cầm đi, em không lấy đâu. _Anh nói nghe không, cầm đi. _Vâng. Em xin. Một lúc sau Linh bước ra với chiếc váy đen. Tôi cũng chả chú ý mấy, kiếm quần áo vào phòng tắm. Bước ra, ba mẹ cũng về rồi . Cả nhà lại quây quần bên mâm cơm, hạnh phúc là chỉ cần có thế. _Mẹ ra đây con nói nè. Tôi gọi mẹ ra ngoài sân. _Gì thế? _Mẹ cầm lấy tiền này, để mua thức ăn và nạp tiền cho bé Cún đi học nè. Tôi đưa cho mẹ tôi 1 triệu. Trong túi giờ còn 300k để đi tiền xe của tôi và Linh. Đến giờ xe chạy, bé Cún chạy lại ôm lấy tôi và Linh khóc ngon lành. _Thôi chào cả nhà, con đi đây. Tôi vẫy tay rồi bước lên xe Khánh Hoàn. Vẫn như thế, trên xe thì thằng lơ xe và mấy thằng cứ nhìn Linh. Linh chọn bên trên ngồi trong, tôi thì ngồi ngoài. _Không sao đâu, mai tớ với cậu ra thăm ba mẹ cậu. Tôi nhìn Linh nói. _Ừ. Linh đáp rồi thiếp vào giấc ngủ. Tôi cũng vậy cả chiều làm điểm tựa cho Linh ngủ, rồi lại đánh nhau cho nên cũng mệt. Hai mắt từ từ khép lại và Khò…Khò…Khò. ************ Chapter 25 _Oáp…oáp. Tôi nhíu mày dậy nhìn lại trên xe thì cũng đi wc cả rồi. Đi 9tiếng muốn tiểu là đương nhiên, tôi cũng thế. _Linh, dậy đi. Đến nơi rồi. Tôi nhúc Linh dậy _Ứ…ưm… Nhỏ quay sang bên kia. _Cháy…cháy…cháy nhà. Tôi giả vờ giọng hối hả. _Cháy hả. Chạy thôi. Linh bật dậy tóc thì rối xù nhìn giống ma. _Hehe, dậy, xuống xe nhanh. Tôi cười _Được đấy. _Ai bảo không chịu dậy chứ. Tôi tiến đến thằng thu tiền và đưa 300k cho nó. Xuống xe, tôi vọt thẳng vào WC để tuôn ra dòng nước thánh cho khoẻ người. Bước ra thì không thấy Linh đâu. Tôi chạy quanh thì cũng chả thấy đâu. _Hùùùù. _Chả giật mình. _Hừ. Tôi và Linh bắt xe tới quận Cầu Giấy. _Của anh chị hết 100k. Tài xế nói. _Này. Tôi lục tung túi quần may là còn 100k híc, không thì mặt chai rồi. _Giờ cậu về nhà cậu nhé. Tớ cũng về đây. Tôi nói _Ừ, mà thế tí làm sao biết nhà tớ mà tới. Linh nói _Ơ, nhỉ. Thế tới nhà cậu. Tôi nói _Ừ, hihi. Nhỏ lại cười. Tôi và Linh đi tới một căn biệt thự rộng. Nằm trên đường xyz. _Nhà cậu đây hở. Tôi chỉ vào trong nhà _Ừ _Bước vào thôi. Tôi và Linh bước vào thì thấy trên sân toàn là xe ôtô. Mọi người giàu, qúi tộc đều tới ăn giỗ ba mẹ Linh. _Cô chủ đã về. Một cô ở trong nhà bước ra nói. Mọi ánh mắt đều hướng về tôi và Linh. _Linh, em đi đâu mấy ngày hôm nay. Anh tìm mà không thấy. Thằng đứng trước tôi cao tầm 1m8, mặt mũi đẹp trai, bên tai có bấm hoa tai. Hắn xem tôi là kẻ vô hình. _Tôi đi đâu kệ tôi. Không liên quan đến anh. Linh lạnh lùng nói. _Mày là ai? Sao lại đi với Linh. Hắn quay sang tôi hỏi. _Mình là bạn của Linh. Tôi đáp _Mày ở đâu? Mà tao nghe giọng khác ở đây. _Nghệ An. Đang nói chuyện thì có một anh thanh niên bước ra. _Linh, em về lúc nào thế? Anh ấy nhẹ nhàng nói _Dạ mới về Hai ạ. Linh đáp _Chắc hẳn cậu là bạn của Linh. Anh ấy nhìn tôi nói _Dạ vâng. Tôi nói _Thôi, cả ba đứa vào nhà đi, đứng ngoài sân làm gì. Bốn người bước vào, vào trong tôi thấy rất nhiều người, họ ăn mặc qúi phái tôi lần đầu cảm thấy mình bị lạc lõng trong cái ngôi nhà này. _Bé Linh mới về à? Một người phụ nữ trong đám đông nói. _Dạ, con mới về Cô. Linh gật đầu đáp _Mà ai kia? Bà ấy nhìn tôi _Dạ cháu là bạn của Linh. Tôi đáp _Ừ. Hầu như mọi người trong nhà đều nhìn tôi một cách khó chịu thì phải. Lần đầu tiên một thằng nhà quê đặt chân vào một nơi như thế này không nhìn mới lạ. Tôi mặc áo cộc tay, quần jean, chân đi dép tông. _Cháu chào nội. Linh chạy lại ôm hai người kia. _Ơ, ông là… Tôi ngạc nhiên nhìn cụ già phía trước đây chẳng phải là cụ già tôi giúp lúc đi trên xe đấy sao. _Chúng ta lại gặp nhau rồi chàng trai. Nội Linh nói _Dạ _Hai người biết nhau hả. Linh ngạc nhiên hỏi _Lúc ông bắt xe về Hà Nội thì trên xe hết chỗ ngồi, cậu này đã nhường ghế cho nội. _À, con hiểu rồi. _Linh, tớ tớ về trước được không? Ở đây tớ không quen. Tôi bước lại nói nhỏ với Linh. _Cấm cậu đấy, về thì đừng bao giờ gặp tớ nữa. _Ơ. Tôi xịu mặt xuống. Một lúc sau, Linh đi đâu mất chỉ còn tôi bơ vơ giữa căn biệt thự này. _Em ra ngoài này một lát với anh được không? Anh Trường anh trai Linh nói. Tôi lẻo đẻo bước theo anh. _Em tên Quân phải không? Anh Trường dựng lại hỏi tôi. _Vâng _Anh cảm ơn em giúp bé Linh nhà anh. Từ lúc ba mẹ mất tới giờ nó mới chịu ra khỏi phòng vào ngày này. 10năm qua cứ vào ngày này là nó cứ nằm trong phòng khóc. Anh thương nó lắm. Anh Trường nói _Vâng, em biết _Thế nên, anh nhờ em chăm sóc nó giùm anh. _Dạ _Thế thôi, vào nhà đi em. Bước vào thì thấy Linh mặc bộ váy trắng tinh, nhìn dễ thương như bình thường. Nhỏ đang thắp hương cho ba mẹ. _Huhu, con nhớ ba mẹ lắm. Vừa thắp xong, Linh lại khóc. _Linh, không sao đâu em. Có anh đây rồi. Thằng đeo hoa tai bước đỡ Linh dậy. _Không sao, không sao. Thằng kia vỗ về Linh, tôi thì mỉm cười có lẽ anh ta sẽ tốt với Linh. Mọi người thắp hương xong thì tới lượt tôi. Bước chân chậm rãi lên phía bàn thờ. Hai người trong ảnh là ba mẹ Linh, tôi rút ba que hương rồi bỏ trên ngọn nến. Tôi lẩm nhẩm vài điều rồi cắm vào bát hương rồi vái ba vái. Thắp hương xong tôi tính lẻn ra về nhưng đã lỡ hứa với Linh rồi nên phải ở lại. Anh Trường bản tôi ngồi bàn gần chỗ thằng đeo hoa tai ấy. _Đến đây để ăn chực hả mày. Hắn cười khẩy tôi rồi nói _Ừ. Tôi đáp bừa cứ mặc kệ cho hắn nói gì thì nói. Ngồi ăn mà tôi chỉ gắp có mấy tí thôi vì tôi không biết ăn thịt… Cái đó tôi cũng chả biết tại sao, đến bây giờ vẫn thế Không Biết Ăn Thịt. *********** Chapter 26 Đang ngồi ăn thì không biết Linh ngồi xuống một bên tôi và thằng đeo hoa tai từ lúc nào. Anh ta thì tỏ vẻ hí hửng lắm, tôi thì cũng gắp toàn rau với ăn xôi chứ thịt không dám đụng. _Linh, em ăn đi. Thằng đó gắp cho Linh miếng thịt bò _Cảm ơn. _Quân, cậu ăn đi. Sao toàn gắp rau không thế. Linh quay sang nói _Tớ đang ăn đây. Tôi liều mình gắp miếng thịt gà vào bát để đó chứ không đụng. _Mày biết uống bia không? Thằng đó tên Bảo, nó hỏi tôi _Mình không biết uống . Tôi lắc đầu _Mà tao nói nè, Linh là của tao. Tao theo đuổi cô ấy 3 năm rồi đó. Hạng như mày không đủ tuổi đâu. Nó quay sang nói với tôi, lúc đó thì Linh đang đi đâu rồi á _Mình với Linh chỉ là bạn. Linh làm gì thích người như mình chứ, bạn hơi bị lo xa rồi đó. Tôi vẫn giữ phép lịch sự đúng tiêu chuẩn. Đang ngồi ăn thì nghe thấy bên ngoài có chiếc ôtô nữa mới vào. Bước vào nhà là một đôi vợ chồng trẻ và một thằng tầm tuổi tôi, nhìn cũng đẹp trai. Thấy thế ông nội, Linh, anh Trường đều ra đón. Hai gia đình đều bắt tay riêng thằng con trai thì ôm chầm lấy Linh. _Hàiz, lại một con ruồi dính vào mật. Tôi suy nghĩ quay sang thằng Bảo thì thấy nhìn thằng kia một cách muốn giết người. _Chào bạn Bảo. Thằng đó nắm tay Linh cùng bước lại bàn tôi. _Chào. Linh tự nhiên rụt tay lại khi tôi và thằng Bảo nhìn vào. _Bạn này là ai? Thằng đó tên Nhật quay sang tôi hỏi. _Mình tên Quân. Tôi đáp rồi quay sang ngồi ăn kệ bọn nó. _Nhật,cậu ngồi xuống ăn cùng tụi tớ đi. Linh kéo thằng Nhật ngồi xuống chỗ bên kia. _Cậu mới về à? _Hi, Ừ. Tớ về sớm để được gặp cậu này. _Hihi, mồm mép ghê. _Nè, ăn đi. Quan sát hai người đó nói chuyện thì thấy thằng Nhật tốt hơn thằng Bảo nhiều. Linh đến với nó sẽ tìm được niềm vui. Tôi tự mỉm cười. Trong lúc thằng Nhật và Linh mải nói chuyện tôi lẻn ra về. _Chào cháu… Nội Linh lên tiếng _Ơ cháu chào ông. Tôi lễ phép nói _Ta với cháu ra ngoài này nói chuyện được không? _Ơ, Dạ. Tôi tự nghĩ nội Linh với tôi thì có gì để nói với nhau chứ. _Ta gọi cháu tới đây là cảm ơn đã giúp bé Linh nhà ta. Nội nói _Dạ, cháu và Linh là bạn mà. Tôi gật đầu nói _Cháu là người đầu tiên ngoài gia đình ta. Nói mà nó nghe đấy. Từ khi ba mẹ nó mất, nó khóc suốt. Ta và anh trai nó dỗ mới nín. Ta thương nó lắm. _Cháu biết mà, cháu sẽ quan tâm Linh nhiều hơn. _Ừ thế cảm ơn cháu nhiều. Nói xong tôi cũng xin phép nội Linh để về nhà. Tiền trong túi thì hết, cứ lang thang trên đường Hà Nội. Có mấy người nhìn tôi như ăn xin ấy. Chân đi tông, áo cộc, quần jean nhìn không giống mới lạ. Đang đi thì gặp một người con gái đang đi xe đạp điện của tôi là Uyên. _Uyênnn. Tôi gọi lớn _Ơ, bạn là ai? Nhỏ giả nai. _Mình là Quân nè. _Quân nào, tôi quen nhiều Quân lắm. Uyên khó chịu giống như đang giận tôi cái gì ý. _Muốn chứng minh đúng không? Tôi từ từ tiến lại cầm chân nhỏ lấy tay vén ống quần lên. _Vết sẹo này. Chối nữa đi. Tôi chỉ xuống cái vết sẹo trên mắt cá tí. Uyên không nói gì tự nhiên chạy lại gần tôi. _Chát… Một cái tát dành cho tôi. _Tôi im lặng nhìn nhỏ. _Anh đi đâu sao giờ mới về. Uyên nói _Về quê. _Sao không báo một câu. _Lúc đó, cô ở nhà đâu mà báo. Tôi đáp _Ớ, đau không? Uyên xoa xoa má tôi hỏi. _Đau chứ sao không, tự nhiên tát tôi. _Xin lỗi. _Thôi, về nhà đi. Tính ở ngoài này nói chuyện à. Tôi nói rồi leo lên xe để cho nhỏ chở. _Quân chở đi, con trai phải chở con gái chứ. Tôi lại phải ngồi dậy lên chở nhỏ. Trên đường thì nhỏ cứ hát bài nhạc hàn gì mà. “sarang hae…….”. *********** Chapter 27 Đang phóng xe về nhà thì thấy đằng xa hình như thằng Hòa , con người yêu nó và thằng nào đó. Tôi phóng lại gần lại mà không để mấy đứa nó thấy. Uyên cũng hiểu ý tôi, nhỏ không hat nữa mà im lặng. _Tại sao cô lại lừa tôi để đi với thằng kia. Thằng Hòa chỉ vào mặt thằng kia. _Em… _Tôi thật không ngờ. Nói xong thằng Hòa quay xe phóng đi để hai cặp đôi đó ở lại. Tôi và Uyên cũng phóng theo thằng Hòa. Thấy nó đang hướng thẳng vào quán bar nào đó. Thấy thế tôi và Uyên cũng gửi xe đi vào. _Về thôi mày. Tôi bước lại phía bàn nó. Trong bar nhạc đập sầm sình tôi ghét nhất là ở mấy nơi này. _Mày về trước đi, tao muốn ở đây lát. Nó khoát tay tôi ra và cầm chai rượu tu một mạch. _Con đó không xứng đáng để mày phải làm thế. Tôi ngồi trước mặt nó, Uyên thì đứng kế bên tôi. _MÀY IM ĐI. Thằng Hòa hét vào mặt tôi. _Bốp. Tôi đấm vào mặt nó một cái rồi nắm lấy cổ áo nó. _Vì một đứa con gái mà mày lại thế này à? Con đó không xứng đáng thì mày làm thế để làm cái gì? Hay là tự hành hạ bản thân mình để con đó quay lại với mày. Cái đấm đó là tao dành cho mày, thằng Hòa mà tao quen không phải thế. Nói xong tôi dắt Uyên ra khỏi đó. _Quân làm thế có sao không? Uyên quay sang hỏi tôi. _Thằng Hòa nó sẽ hiểu thôi. Tôi đáp _Ê ê, đợi tao với thằng chó. Thằng Hòa chạy theo tôi ra ngoài. _Cái đấm đó, tao ghi nợ cho mày. Thằng Hòa nói tiếp. _Ok, giờ về thôi. Tôi nói rồi cả 3 đứa cùng phóng về nhà. Phóng vào gara cất xe. Về đến nhà cũng tầm 10h rồi. _Sún. Tôi thấy bé Sún rồi cười nói. _Im lặng rồi lướt qua tôi như không có mặt vậy. _Uyên sao bé Sún lại thế. Tôi chạy lại Uyên _Tớ cũng không biết nữa. Lúc tối khi Quân đi thì bình thường nhưng ngày sáng mai Sún cứ ở nhà. Uyên đáp _Àà… Tôi lục tung trí nhớ thì khi đó hứa với Sún là sẽ đi gặp thằng cứ tán nhỏ mà tôi lúc đó quên khuấy mất. _Cốc…cốc… Tôi tiến lại phòng Sún rồi gõ cửa. _Vào đi, cửa không khóa. Sún nói vọng ra ngoài _Sún, em giận anh à? Tôi mở cửa bước vào rồi lại ghế ở bàn học ngồi bé thì ngồi ở trên giường. _Không _Anh xin lỗi, tại vì hôm trước anh có việc bận phải về quê. _Ứ biết. Tính con nít bắt đầu. _Sún xinh gái nè, dễ thương luôn. Anh xin lỗi nhé. Tôi nịnh _Ứ chịu. _Thế chiều anh rủ đi chơi nhé. Anh có chỗ này hay lắm. Tôi nói _Tạm tha. Sún cười _Hihi, thế nhé chiều nha. Mai khai giảng òy nên chiều là ngày cuối đi chơi đấy. _Vâng. Xin lỗi Sún xong tôi bước về phòng rồi nhảy vào phòng tắm. Nhớ lại những câu nói của Linh mà tôi cảm thấy hơi có lỗi. Đã hứa với Linh đến thăm mộ ba mẹ mà tôi lại thất hứa. Cứ để dòng nước cuốn trôi đi những mệt mỏi. Tắm xong tôi bước ra thì thấy thằng Hòa nằm trên giường rồi. _Tao xin lỗi chuyện lúc nãy. Thằng Hòa nói _Không sao đâu. Tao với mày xin cái đéo gì? Tôi lấy lược chải tóc. _Mà ba mẹ tao sang nước ngoài rồi. Sách vở của 3 đứa mua rồi. Uyên cũng được ba mẹ mua rồi. Thằng Hòa nói tiếp _Hở , bác Lan với bác Hùng qua nước ngoài làm gì? Tôi tiến lại thả mình vào giường hỏi nó. _Đi du lịch, rồi ở bên đó với Gì tao một thời gian luôn. _Ừ, mai là khai giảng rồi. Sướng quá. _Ừ. Nói chuyện luyên thuyên tí rồi 4 đứa lại lao vào bếp. Cô ôsin thì cũng mỉm cười nhìn 4 đứa tôi làm. Nấu ăn xong dọn lên bàn nào là Cá rán, thịt kho, đùi gà rán, rau xào… Tôi thì ngán ngẩm thịt tại vì không biết ăn. Chỉ gắp rau với cá thôi. _Ăn đi Quân, gắp toàn cá với rau thế. Uyên gắp cho tôi cái đùi gà rán. _Ui cha, nhìn anh chị tình cảm quá cơ. Bé Sún thấy thế trêu _Tình nè, cảm nè. Cốp cốp. Tặng Sún hai cái cốc đầu rồi chạy đi. _Đứng lại, Aaaaaaaaa. Sún cầm cái môi đuổi theo tôi. Đang chạy vừa ngoảnh lại thì tôi bị vấp phải cái ghế thế là ngã oạch xuống sàn. Thằng Hòa, bé Sún, Uyên thì cười hả hê như chưa bao giờ được cười. _Ếch to không Quân? Uyên troll tôi _Con này chắc là to lắm Uyên à? Thằng Hòa thêm vào. _Chạy nữa đi anh. Bé Sún khươ khươ cái môi múc cơm trước mặt tôi. Tôi đứng dậy xoa xoa cái mông thần thánh thì nhận được cái véo tai của Sún. _Á cho anh. Tôi la oai oái _Lúc nãy chạy nhanh lắm mà. Uyên, cứu tớ. Hòa cứu tao mày. Tôi vờ khóc. _CHẾT ĐI. Đồng thanh _Chị Sún tha em. Tôi quay sang làm mặt cún con nhìn Sún. _Mơ đi. Bữa cơm mang đầy niềm vui của 3 đứa còn 1 đứa thì mặt mếu như chưa được mếu.. *********** Chapter 28 Ăn cơm xong ai cũng về phòng nấy. Tôi thì lăn ra ngủ, đang ngủ ngon thì có cái gì ngứa ngứa mũi. Hai người làm gì thế, đang ngủ ngon thì phá làng phá xóm hả. Tôi dụi mắt thì thấy Uyên và Sún đang cười khúc khích. _Cười gì đấy. Tôi xoa xoa mặt thì có dính cái gì đâu. _Haha, hihi, hehe. Hai nhỏ vừa cười vừa chỉ vào mặt tôi. _Mặt anh ngộ ghê. Sún nhe răng cười nói. _Nhìn đáng yêu quá cơ. Uyên ôm bụng cười. Tôi chạy vào soi gương một con ma cà rồng. Môi tôi thì đỏ, hai bên má hồng hồng, lông mi thì được tô đậm, ở ngay mũi thì được tô màu đỏ hình tròn, bên má được vẽ râu ria. _Áááááááá. Tiếng hét thất thanh không ai khác chính là tôi. Lấy sữa tắm rồi xoa lên mặt tẩy hết những màu vẽ ấy đi. Rồi bước ra với một vẻ mặt hình sự nhất. _Uyênnn. Bé Sún thì chạy đâu rồi. Uyên thì nằm trên giường tôi cứ tiến thẳng tới Uyên. Uyên run run lắp ba lắp bắp nép vào trong góc tường rồi lấy cái gối ôm chặt vào người. Tôi vẫn cứ thế leo lên giường từ từ đến gần Uyên. Nhỏ thì mặc cái quần ngắn, áo thun nhìn mà muốn phụt máu mũi. _Vẽ nè, chết nè. Tôi lấy tay véo vào mũi Uyên rồi chạy phắn nhanh. _Áááááá. MI ĐỨNG LẠI CHO TA. Tiếng hét có một không hai của Uyên. Tôi thì vọt xuống chạy nhanh xuống nhà luôn không đợi Uyên gọi trợ thủ nữa. _Mày làm gì mà chạy như ma đuổi thế. Thằng Hòa ngồi ở ghế sofa thấy tôi hớt hải nó hỏi. _Hơn cả ma mày ơi, ở đây có chỗ nào trốn không. Tôi thở rồi nói. _Ông Quân chạy đâu rồi, chết với bà…bịch bịch. Tiếng nói vọng từ trên tầng vọng xuống và tiếng chạy xuống. _Cứu tao mày ơi, nhà tao được tao là con trai. Tôi năn nỉ nó. _Kệ mẹ mày, cho mày chết. Ai bảo đụng trúng tổ kiến lửa. Thằng Hòa nó cười. _À được…bốp…nói xong tôi sút vào mông nó rồi chạy ra ngoài sân trốn, ngoái đi ngoái lại toàn không có chỗ nào trốn. Đang rải mắt nhìn thì thấy có cái cây to, tán lá rộng ở trong góc sân. Tôi dùng vận tốc bàn thờ chạy đến cái cây rồi trèo lên. Vừa trèo lên thì thấy hai nữ tướng đang lò dò tìm lung tung trong cái sân rộng thênh thang. _Anh Kòi, trốn đâu rồi ra đi. Hứa với em dẫn đi chơi rồi nhé. Sún gọi lớn _Tôi im lặng, không dễ lừa như vậy đâu. Sau một lúc tìm không được hai nhỏ cũng vào nhà. Lúc đó tôi mới lò dó tụt xuống, rón rén đi như thằng trộm chuyên nghiệp. Đang mải nhòm trong cái khe cửa thì không biết từ đâu có bàn tay đặt lên vai tôi. _Ehèm, chà chà… Uyên nhìn tôi cười cười _Uyên…Uyên xinh gái, tớ đi tiểu tí nhé… Tôi đang tính bước đi thì có thằng Hòa chặn phía trước rồi. Thằng này đâm sau lưng chiến sĩ. _Anh Hòa đẹp trai, tha cho em . Tôi nhìn nó nói _Xử thôi. Thế là 3 người kia xông vào làm nhục tôi, huhu, đời trai của tôi bị mất. Giỡn một lúc rồi 4 đứa đi chơi, chứ không phải tôi và Sún nữa. _Tao có đứa bạn, vào nhà nó đưa đi chơi luôn nha. Tôi đề nghị. _Ok càng đông càng vui mà. Uyên thì đi xe Sh, Sún thì đi xe của bé ấy, thằng Hòa thì lấy exciter chở tôi. Hai trai hái gái đi cùng nhau, đi qua ai cũng nhìn. Bé Sún và Uyên xinh thế mà, hai thằng tôi thì được thơm lây. Rẽ vào cái ngõ hẹp rồi dừng tại ngôi nhà nhỏ cuối ngõ. _Ngoại ơi. Tôi gọi lớn vào trong _Anh Quân. Cu Bo chạy ra ôm lấy tôi. 4 đứa bước vào nhà. _Dạ con chào ngoại. Đồng thanh _Các con ngồi chơi đi. Ngoại nhỏ nhẹ nói _Dạ. Đang ngồi thì thấy Hân từ bên ngoài chạy vào. _Quân. _Hi, cậu, đây là bạn của tớ Hòa, Uyên và đây là em họ tớ Thảo. Tôi giới thiệu từng người cho Hân. _Hi, chào mấy bạn, mình là Hân. Hân mỉm cười nói _Hi, chào bạn. Ngồi nói chuyện một lúc thì tôi xin ngoại cho Hân đi chơi cùng. Ngoại đồng ý và dặn là đi chơi cẩn thận nhớ về sớm. Thế là Hân lên ngồi Uyên và cuộc đi chơi bắt đầuuuu… ************ Chapter 29 Cuộc đi chơi bắt đầu, vì tôi mới tới Hà Nội nên không biết ở đâu đẹp mà tới, thế là mọi sự quyết định ở 4 người kia. _Anh đi ăn kem đi. Bé Sún đề nghị _Ừ, đúng đó. Nắng thấy mồ à. Uyên thêm vào _Ờ thì đi. Cả nhóm chạy tới một quán kem bên đường. _Cô ơi lấy cho cháu kem vani, còn mọi người ăn kem gì? Thằng Hòa hỏi _Như thế cả đi. _Cô ơi cho cháu 5 li kem Vani. Thằng Hòa nói tiếp _Của mấy bạn đây. Tiếng thằng phục vụ _Cảm ơn. Uyên cười nói Thằng đó nhìn Uyên không chớp mắt, lại một thằng dính chưởng. _Chị Hân, chị quen anh Kòi lâu chưa? Bé Sún quay sang Hân hỏi _À chị mới quen Quân thôi. Hân nhẹ nhàng nói. _Anh Kòi đi đâu cũng quen toàn con gái nhỉ? Chị Uyên cũng quen luôn…chậc…chậc. Sún múc kem rồi nói suýt làm tôi phụt kem ra. _Ớ, muốn ăn cốc hả Sún. Tôi giơ tay lên _Mày còn cãi. Thằng Hòa không giúp anh em mà nó còn nhào thêm zô. _À mà Hân, mai khai giảng rồi nhà cậu tới trường cũng khá xa. Hay là lấy xe đạp điện của tớ mà đi. Tôi nói _Thôi, tớ không cần đâu. Tớ đi bộ quen rồi. Hân lắc đầu đáp _Lấy mà đi, _Hân không thích đi, sao Quân cứ ép thế? Uyên ánh mắt khó chịu nhìn tôi nói. _Ơ. Tôi khó hiểu nhìn Uyên _Thôi, tất cả ăn đi rồi mà đi chơi nào. 15h rồi đấy. Thằng Hòa nói _Ừ Cả nhóm ăn xong, thì lại phóng xe tới công viên chơi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi bước vào trong công viên. Nhìn xung quanh thì toàn là trò chơi. Tàu lượn,bắn súng,đâm xe… _Đi tàu lượn đi. Thằng Hòa đề nghị _Hân đi thôi. Tôi cũng muốn thử chơi xem như thế nào, Uyên và Bé Sún thì hí hửng lắm. _Tớ sợ. Hân cúi xuống lí nhí nói _Không sao đâu, có tớ đây nữa mà. Tôi mỉm cười _Ờ, hihi. Thằng Hòa được phân công đi mua vé. Mua xong cả đám bước lên ngồi. Tôi ngồi bên giữa Hân và Uyên. Bé Sún ngồi bên kia với thằng Hòa. Cái tàu chuyển đi từ từ rồi bắt đầu nhanh dần,nhanh dần và… _ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ. Tiếng hét thất thanh của Hân và tôi mấy đứa kia thì vẫn bình thường, tay Hân nắm chặt lấy tay tôi nhìn sang thì thấy tóc Uyên và Hân rối xù nhìn hay lắm. Đi một vòng nữa rồi cũng xuống, tôi và Hân thì đi loạng choạng. _Vui quá… Sún nói _Chả vui. Tôi mặt đỏ nói _Đúng là đồ nhà quê. Uyên nói , tôi thì ngước mặt nhìn Uyên. _Đúng, nhỏ nói đúng. Tôi không những là một thằng nhà quê mà còn nghèo nữa. Tôi suy nghĩ rồi tự cười khẩy. _Sang gắp thú đi anh. Sún kéo thằng Hòa đi, tôi thì đi bên Hân, nhỏ cũng đang choáng mà. Bước tới chỗ gắp thú, thằng Hòa đi đổi xu để gắp. Bé Sún thì đòi con thỏ bông màu xanh lá ở trong. Thằng Hòa chỉnh chỉnh để gắp nhưng gắp mãi không được. Gắp lên gần đến nơi nó lại tụt xuống. Sún thì đứng cổ vũ, Uyên thì lấy điện thoại tự sướng. _Ax. Khó quá. Thằng Hòa bực tức _Ứ biết đâu, phải lấy cho em. _Hân thích con nào tớ gắp cho. Tôi quay qua hỏi nhỏ _Tớ thích con con rùa xanh ấy. Hân rụt rè chỉ về phía con rùa. _Sao lại thích con đó. Tớ thấy có gì đẹp đâu. Tôi tò mò hỏi _Vì con đó ngố _Quân cho mày 5 xu nè, tao chán ngấy rồi. Thằng Hòa cắt đứt đoạn đối thoại của tôi và Hân. _Đợi tớ tí. Tôi nhận 5 xu của thằng Hòa và tiến lại trò chơi. Đây là lần đầu tiên tôi được chơi cái này. Run run chỉ để gắp con rùa mà không được. Xu thứ 2 tôi chỉnh được và gắp được cái chân con rùa rồi đưa lên nhưng lên được tí nó lại tụt mất. Tiếp tục xu thứ 3, tôi cẩn thận từng tí, rồi nhẹ nhàng chỉ cho cái tay gắp ở bên trong rồi từ từ rút ra. _Á được rồi. Sún hét lớn _Xem ra Quân cũng giỏi nhỉ, mà cho tớ con rùa ấy đi. Uyên cười nhìn tôi nói. _Ơ, khi khác được không, tớ gắp cái này cho Hân rồi. Tôi tiến lại tặng Hân. _Nè của cậu nè. _Hihi, cảm ơn. Hân híp mắt cười _Hừ. Tôi nhận được ánh mắt giết người từ Uyên. _Thằng này được, đưa tao 2 xu đây. Tao sẽ gắp được cho bé Sún. Thằng Hòa giật lấy 2 xu trong tay tôi. Nó tiến lại gắp nhưng đều không được. Bé Sún thì khỏi phải nói, mặt gần mếu. Tôi cũng bó tay tính trẻ con của Sún. Cả 5 đứa lại tiến vào trong ngôi nhà ma…… *********** Chapter 30 Mua vé để vào ngôi nhà ma, cái này thì tôi thường đọc truyện teen nên biết ,chứ không biết ngoài đời nó thế nào. Truyện teen đấy là mấy đứa ở lớp tôi in ra tôi cũng đọc qua, chứ có điện thoại đâu. _Ở bên trong có sợ không mày. Tôi hỏi thằng Hòa, nói thật tôi sợ ma lắm. Ở dưới quê có cây cầu mà toàn nhảy cầu, chết đuối. _Vào là biết. _Sún , em sợ không? Tôi gãi đầu hỏi Sún. _Đương nhiên, con gái ai mà không sợ. Hỏi thế cũng hỏi. Uyên khó chịu nhìn tôi nói. _À ừ. Tôi cũng không biết hôm nay Uyên thế nào mà cứ hay nổi cáu với mình. _Đi với tớ. _Ờ hi. Hân cười nhìn tôi, tôi thì rất thương Hân . Thương với tư cách một người bạn , một người anh trai vậy. Hân thì ba mẹ mất ,nhà nghèo. Một mình nuôi cả nhà, Hân rất giống tôi, tôi muốn quan tâm chăm sóc nhỏ. 5 đứa bước vào trong ngôi nhà ma, mới bước vào nhìn quanh toàn máu là máu, sọ người lăn lốc lốc giữa đường đi. Đi tới một đoạn thì thấy có một con ma tóc rối xù, tay thì khươ khươ và cất những tiếng cười ghê rợn. Tôi thì nhắm mắt đi, Uyên, Hân, Sún thì hét lên chỉ có thằng Hòa là ung dung bước đi. Tiếp đoạn nữa thì thấy trong cái cửa sổ có một đứa bé tim, phổi, ruột phơi ra. Tôi chỉ dám nheo mắt nhìn thôi. Uyên thì khoác tay tôi đi, Hân cũng thế. Riêng bé Sún thì nhắm mắt níu áo thằng Hòa bước đi. Những âm thanh ghê rợn phát ra, đi một lúc lại thấy có cô gái đang thắt cổ máu me đầy mình đang được treo phía trên nhà. Tôi thì rớt mồ hôi. Đi một lúc nữa cũng thoát khỏi cái ngôi nhà chết chóc kia. Vừa bước ra thì mặt đứa nào cũng phờ phạc, thằng Hòa thì không. _Lần sau không đi nữa đâu. Sún nói _Hehe, vui mà. Thằng Hòa nhe răng cười _Thôi, về đi. Em sợ tối không ngủ được đây nè. Cả đám lại phóng xe về rồi lại rẽ sang quán càfê tôi làm để uống càfê. _Chị Hương. Vừa xuống xe tôi vọt vào trong luôn. _Ơ, Quân, em về lúc nào thế? Chị ấy quay sang hỏi _Dạ lúc sáng. _Thế bé Linh đâu. _Dạ có lẽ Linh đang ở nhà. Mà mai em đi học rồi, em làm ca tôi nhé chị. _Ừ. Sao cũng được. _Dạ, thôi em ra với bạn đây. Ra ngoài kia thì thấy Thằng Trung, Khánh,Phương, Quang và nhóm tụi tôi đang ngồi ở bàn rồi. _Uầy, sao tới đây cả thế? Tôi nhìn sang thì mấy thằng đó không hề ngó ngàng đến mà 4 thằng đó đang lo chém gió với Uyên với Hân. _Bạn là Uyên à, nhìn bạn xinh quá à. Có nét đẹp của ngôi sao hoa hậu ấy. Thằng Trung chém gió _Ừ. Hihi. Uyên mỉm cười _Uyên xinh nhưng Hân cũng chả khác gì. Hân có nét đẹp tự nhiên. Thằng Phương nhìn Hân nói. Tôi thì cũng lắc đầu với bọn hám gái này. Đang lúc cao trào thì ở bên ngoài có 5 người bước vào, họ thu hút ánh nhìn từ mọi người trong quán. _Ê, người yêu băng giá của mày Quang kìa. Thằng Hòa chỉ vào Linh _Tí tao phải sang làm quen mới được. Thằng Quang chắc chắn. 5 người gồm thằng Bảo, Nhật, Trâm, Nhi, Linh. Họ bước vào rồi bàn phía bên bàn chúng tôi. _Chà chà, mày khó vụ này rồi Quang ơi. Thằng Khánh lắc đầu chỉ về phía hai thằng đi cùng _Thôi, uống càfê rồi về cũng 16h30 rồi đấy. Tôi nói _Anh Quân. Nhỏ Trâm thấy tôi liền gọi. _Mày quen nhỏ đó hả Quân. Ghê, tí cho anh em cái info đi. _Tao quen thui, chỉ biết tên à. Tôi nói nhìn sang Hân thì ánh mắt khác khác, Uyên cũng vậy. _Hi, chào. Tôi quay lại chào Trâm _Sang đây ngồi chơi đi. Nhi thêm vào _Sang đi mày, sang đuê…mấy thằng bạn đuổi tôi _Chào mấy bạn. Tôi gãi đầu cười đang tính ngồi xuống thì. _Ai cho ngồi, chỗ anh ngồi đây à. Linh lạnh lùng nói, hôm nay nhỏ mặc quần jean, áo trắng dài tay. _Ờ, thế thôi mình qua đây để chào thôi. Mình về. Tôi biết Linh đang giận. _Kút đuê. Thằng Nhật nói, tôi ngạc nhiên nhìn hắn. Khi ở nhà Linh tôi tưởng hắn tử tử tế lắm chứ. Đúng là không thể nhìn bề ngoài. _Không cần đuổi. _Nhật bạn nói gì thế, tôi mời Quân sang đây mà. Nhi nói lớn. _Không sao đâu mà. Thôi, tớ về đây. Tôi mỉm cười nhìn Nhi. Nhi và Trâm chắc là cũng con nhà giàu nhưng họ không giống như mấy thằng nhà giàu khác. Không khinh thường tôi. _Thằng nhà nghèo mà đòi leo cao. Thằng Bảo nói vào, thế là hai thằng đó cười. Mới sáng mới nhăn nhau giờ lại hợp tác rồi. Mấy đứa bạn thì đang lo chơi, chém gió nên không nghe tôi và mấy người ngồi ở bàn kia nói gì. Tôi bước về phía bàn bọn tôi, rồi tự nhiên quay sang nhìn Linh, nhỏ vẫn bấm điện thoại giống như chưa có chuyện gì ấy… ************ Chapter 31 _Quang tao ủng hộ mày, qua xin số điện thoại đi. Tôi vừa bước về bàn thì nghe tụi thằng Hòa bàn tán gì đấy. _Tao thì ngắm nhỏ kia rồi. Thằng Trung tăm tia Trâm. _Còn thằng Hòa thì nhỏ bên cạnh. Thằng Trung chỉ về phía Nhi. _Quân, cậu qua bên kia làm gì thế? Hân quay sang hỏi tôi. _À sang chào hỏi ý mà. _Sao không ở bên kia luôn đi. Uyên liếc xéo tôi _Muốn ăn véo giống lúc sáng nữa không. Tôi giơ tay lên _Thôi, chúng mày im lặng để anh hùng của chúng ta làm quen nào. Thằng Khánh nói _Nào nào! Qua đi, anh em ủng hộ mày. Thằng Phương nói. Thằng Quang bước sang bàn bên kia rồi tới chỗ Linh. _Chào bạn, bạn có thể cho mình làm quen đi. Thằng Quang mỉm cười nói _Lại thêm một con chó sang nữa. Thằng Nhật nói _Mày nói gì? Thằng Quang bực mình nói _Trẻ trâu. Thằng Nhật tiếp. _Thôi Nhật, bạn ấy sang làm quen thôi mà. Nhi nhăn mặt nhìn thằng Nhật _Ừm, chào bạn. Mình tên Linh. Rất vui khi được làm quen với bạn. Linh ngừng bấm điện thoại, mỉm cười với thằng Quang. _À mà Linh có số điện thoại không? Cho mình xin cái số về nhắn tin. Thằng Quang hí hửng _Xin lỗi, mới quen mình chưa cho được. Linh nói khéo _Ừ, hi. Thế thôi chào mấy bạn mình về. Thằng Quang đang cười bước về phía bàn tôi thì Rầm nó được hạ cánh xuống và đo đất. _Haha, thằng Bảo và thằng Nhật cười lớn. _Địt con mẹ, mày muốn gì? Thằng Quang đứng dậy nắm lấy cổ áo thằng Bảo. _Chuyện gì thế? Cả đám tôi bước sang hỏi. _Thằng chó này nó gài chân tao. Thằng Quân chỉ vào mặt thằng Bảo. _Thôi, mọi người nhìn kìa. Bảo xin lỗi bạn kia đi. Trâm chạy lại can ngăn. _Mày xin lỗi không? Thằng Trung hỏi lớn. _Bọn tao không xin lỗi thì tụi mày làm được gì. Thằng Nhật cười nửa miệng _Thôi, mấy bạn dừng lại đi. Chỉ có chút chuyện thôi mà. Hân can ngăn. _Thôi, chuyện nhỏ thôi. Về bàn ngồi đi tụi mày. Tôi bảo bọn bạn về bàn. _Mấy thằng cắn lén thì chỉ có thể như vậy thôi. Uyên nói lớn giọng mỉa mai _Uyênnn… Tôi nhìn nhỏ khó chịu _Con chó kia, tao đã không nói thì thôi. Đừng bắt tao phải đánh con gái. Thằng Bảo đứng dậy _Thách… Uyên mặt thách thức. _Ừ. Thằng Bản giơ tay lên và… _Bốp. Một cái đấm tôi dành cho nó _Mày không biết nhục là gì à? Làm mà đéo dám nhận. Còn đòi đánh con gái. Tao khuyên mày về chuyển giới là vừa đó. Thằng Bảo loạng choạng lùi lại, nó định cầm cái ghế phang tôi thì… _Tụi mày tới đây để phá quán tao à. Muốn đánh nhau thì ra ngoài. Anh Trường nói _Mọi chuyện thế nào nói tao nghe. Anh Trường nói lớn. _…blap…blap… Mọi chuyện thế đó anh. Nhi kể _Cái này là thằng Bảo sai, xin lỗi đi. Anh Trường ngồi xuống cạnh Linh, Linh vẫn thế ,nhỏ vẫn ngồi yên không chú ý gì đến chuyện vừa nãy. Linh giờ đây khác với Linh dưới quê hôm qua khác rất nhiều. _Còn Quân, em vào trong này với anh. Thằng Bảo lại xin lỗi thằng Quang và nó còn nói nhỏ với thằng Quang. _Tụi mày chưa yên đâu. Tôi và anh Trường bước vào trong phòng. _Anh gọi em có gì không? Tôi hỏi _Sao lúc sáng em thấy bé Linh ôm thằng Nhật rồi một lúc sau em lại về. Anh Trường nói làm tôi ngạc nhiên _Vì khi ở quê em hứa với Linh sẽ thăm mộ ba mẹ, nhưng khi thấy thằng Nhật tới thì em nghĩ Linh đi với Nhật sẽ vui hơn. Tôi đáp _Em thích bé Linh. _Không anh, em xem Linh là một người bạn thân. Em thấy Linh cần được chăm sóc quan tâm. Bên ngoài Linh như thế nhưng bên trong Linh là một cô bé đáng thương. _Em tự ti về bản thân mình. Anh Trường nhìn vào mặt tôi nói _Dạ, _Anh biết gia cảnh nhà em, anh tìm hiểu hết rồi khi mới để bé Linh đi với em. Anh chắc chắn em sẽ làm bé Linh trở lại vui vẻ. _Nhưng em nghĩ… _Không nghĩ ngợi gì hết, giờ bé Linh đang giận gì em ấy. Lúc sang khi em về nó cứ chạy đi tìm. _Hả. Tìm em á. _Ừ _Có lẽ em phải tìm Linh xin lỗi rồi. Tôi thở dài. Hai anh em nói chuyện một lúc rồi cũng ra ngoài….. ************ Chapter 32 Tôi và anh Trường bước ra ngoài quán. _Anh tới khi nào thế. Chị Hương chạy ra thấy anh Trường liền hí hửng. _Anh cũng mới tới. Mà em , anh nói nè. Anh Trường dẫn chị Hương vào bên trong. _Ê, mày anh kia gọi mày vào trong đó nói gì thế. Thằng Phương tò mò _Chuyện người lớn mấy chú không hiểu đâu. Tôi cười rồi troll nó _Uyên, Hân, Hòa, bé Sún,Trung, Khánh, Quang còn đợi gì nữa, hoạt động chân tay thôi. Thằng Phương nháy mắt _Ớ, tao trêu thôi mà. Tôi lùi lại vừa lúc đó thì vị cứu tinh của tôi bước ra đó là Chị Hương và Anh Trường. Hai anh chị cũng tầm khoảng 21 tuổi gì đó. _Linh, em vào trong này chị nhờ tí nè. Chị Hương gọi _Vâng, chị đợi em tí. Linh vừa bước vào thì tôi nhận được cái nháy mắt của anh Trường. _Đợi tao ở đây tí nha. Tao vào đây tí. Tôi nói với tụi bạn đang quay ra đi thì thằng Nhật chặn đường. _Mày đi đâu? Hắn có vẻ biết tôi định đi đâu. _Liên quan à bạn. Tôi nói rồi chạy vụt vào trong. Vừa vào thì thấy chị Hương cười rồi chỉ chỉ về phía trong phòng. Tôi đi từ từ tiến vào trong, một cô gái đang ngồi trong đấy. Ánh mắt Linh nhìn tôi, tôi cũng thế. _Linh, cho tớ xin lỗi nhé. Tôi tiến lại gần ngồi đối diện với Linh. _Im lặng. _Vì lúc sáng tớ thấy cậu ôm thằng Nhật _Thì sao. Linh không nhìn tôi mà hỏi _Tớ nghĩ thằng Nhật đi với cậu sẽ vui hơn. Tôi nói _Vui ư. Linh cất điện thoại, nhướn mày hỏi tôi _Ờ _Lúc ở quê cậu nói sẽ đi cùng tớ tới thăm mộ ba mẹ. Nhưng lúc sáng cậu lại về. Tớ lúc sáng cũng đã nói Đừng Bao Giờ Gặp Tớ nữa. Linh lạnh lùng nói rồi bước qua tôi. Tôi một mình cứ đứng đó, không lẽ mình đã sai khi đã không đi với Linh tới thăm ba mẹ. Bước ra với vẻ mặt thất vọng anh Trường thấy thế cũng đập vai tôi an ủi. _Linh, chị Hương gọi vào hỏi gì thế? Trâm quay ghế sang hỏi _Thôi về đi. Tớ mệt. Linh xách túi cùng bước với tụi đó ra về. _Vào trong đó làm gì thế? Uyên hỏi _Không có gì. Tôi đáp _Mà sáng mai đi học rồi. Mấy anh chị bằng tuổi thì sướng. Em lại phải lơ phơ một mình rồi. Bé Sún thở dài nói _Anh chàng đó vẫn theo em hả Sún. Tôi hỏi _Vâng. _Ui za, Sún nhà ta ghê quá. Trai theo đầy luôn ta. Thằng Hòa nói _Em ấy xinh thế không ai theo mới lạ. Hân mỉm cười nhìn Sún nói _Hân cũng xinh mà, có anh nào cũng theo đấy. Uyên nói Hân mặt đỏ như cà chua lắp bắp _Ơ, lạ nhỉ. Quân hay đi cùng Hân. Nhưng cũng thấy anh nào đâu. Tôi ngạc nhiên hỏi _Mà mai mấy giờ đi, tập trung ở đâu. Thằng Khánh nói _6h35, tập trung ở căntin trường. Sau một lúc thảo luận tất cả cũng nhất trí vào thời gian địa điểm đó. _Ok _Mà thôi, cũng chiều rồi tụi tao xin phép về trước. Bốn thằng bạn trời đánh nói rồi cũng phóng xe về. _Thôi, ta cũng chở mấy nàng về dinh thôi. Thằng Hòa vừa nói thì được ăn nhéo của Uyên,còn Hân thì mỉm cười ôm khư khư con rùa. _Nàng nè, nàng nè. _Sún giúp anh. Thằng Hòa nhăn mặt cầu cứu sự hỗ trợ _Em xin lỗi vì thực sự em cũng rất muốn nhéo anh. Sau một lúc bị tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác thằng Hòa cũng được tha bổng. _Hôm nay vui quá à? Hân nói _Vui gì Hân. Hòa bị hai bà chằn bắt nạt. Thằng Hòa liều mạng nói _À, ghê. Sún và Uyên quay sang nhìn nó nói. _Ơ, mình đùa, anh đùa mà. Nó cười cầu hòa. Đi một đoạn thì cũng về nhà Hân, mỉm cười chào Hân và ngoại rồi lại phóng xe về nhà. _Về nhà rồi, mệt quá. Uyên bước vào nhà, nhỏ nằm bịch xuống ghế sofa luôn. _Con gái mới về nhà là đã nằm dài ra ghế. Tôi lắc đầu nói _Muốn chết à Quân. Uyên nói _Đương nhiên là muốn rồi. Vừa trêu nhỏ xong, tôi chạy nhanh lên tầng 3. Chạy vào phòng rồi khóa cửa lại khỏi bị Uyên ám sát. Chạy lên cái tầng 3 thì tôi cũng ướt áo,mồ hôi tuôn ra trên khuôn mặt. Vẫn như lịch trình cũ, tôi vào tắm và nghĩ về ngày mai. _Thế là đã đến ngày nhập học được gặp thầy cô mới, bạn bè mới. Tôi nhắm mắt suy nghĩ _Và cũng tìm cơ hội để xin lỗi Linh nữa. Tôi cứ để dòng nước tuôn xuống khuôn mặt mình… Ngày mai lại có nhiều niềm vui mới, hạnh phúc mới và có những rắc rối mớiiiii. ********** Chapter 33 Ngày hôm nay tôi tỉnh dậy sớm hơn mọi ngày. Chắc là vì lòng háo hức tới trường. Cũng mới 5h sáng, Sún, Uyên, Thằng Hòa chắc là đang ngủ. Tôi vào WC vscn xong thì bước chậm xuống tầng rồi mở cửa đi ra ngoài đường. Tôi thả mìng đi bộ để thể dục. Nhìn phía bên đường cũng thấy nhiều cụ già đang đi bộ giống tôi. Xẹ cộ ở Hà Nội thì đông nghịt khác xa ở đường quê tôi. Cái đường đất ghồ ghề nhưng ở đó tôi thấy được nhiều niềm vui, được hạnh phúc. Đang thơ thẩn suy nghĩ thì ánh mắt tôi dừng lại tại một người con gái. Cô ấy ngồi tại một quán càfê. Cô ấy cứ nhìn về phía khác mà không biết có một thằng con trai đang nhìn trộm. Tôi tiến lại gần hơn tí nữa quan sát nhỏ, khuôn mặt rất quen hình như tôi đã gặp ở đâu rồi á. Quay đầu bước về nhà cũng 5h30 rồi. Mấy đứa kia vẫn đang ngủ, tôi thì bước lại bắt tay vào bếp. Lấy 4 quả trứng gà đập vào bát rồi đánh. Khuấy đều tôi bỏ gia vị vào gồm hành lá, mì chính, muối, cà chua. Bật bếp ga lên nhưng ở quê có cái này mà dùng đâu. Bật tầm 10phút nó mới lên lửa. Lấy chảo bỏ dầu vào rồi rán. Làm gì dậy sớm vậy mày. Thằng Hòa ngáp dài bước xuống. _Tao quen rồi. _Mà mày nấu ăn à? Ghê quá. _Lại giúp tao một tay đi. Thế là tôi và thằng Hòa xắn tay vào bếp núc. Mấy đứa con gái thì nằm lăn ngủ. _Ui. Hôm nay trời mưa to chị Uyên ơi. Anh Hòa và anh Kòi nấu ăn cơ đấy. Sún dụi mắt nói _Ăn không chừng bị ngộ độc đó Sún. Uyên nói _Không ăn thì hai ta ăn Hòa. Tôi nói rồi hai thằng ngồi xuống bàn ăn _Ê, đợi Uyên với . Nói xong nhỏ lanh chanh ngồi xuống gắp lia lịa. _Trứng ngon quá xá. Sún xuýt xoa _Ngon quá, no quá. Bốn đứa ăn sáng xong rồi lại lên phòng chuẩn bị tới trường. Ngày đầu tiên tới chỉ để chọn lớp. 6h sáng. _Chuẩn bị xong chưa, đi nào. Thằng Hòa nói _Ừ. _Thôi, em đi trước đây. Mấy anh chị đi vui vẻ. Hân phóng xe đi học trước. _Uyên đi xe riêng hay ngồi xe thằng Hòa. Tôi hỏi _Thế Quân đi xe nào? Uyên quay qua hỏi _Tớ đi đạp điện. Tôi đáp _Thôi, để tớ đi với cậu. Uyên nói _Ừm. Hai chiếc xe phóng trên đường tới trường. Uyên ngồi sau cứ hát bài gì đấy rồi cứ nhúc. _Ngồi yên đi, ngã giờ. Tôi quay lại nói _May cho Quân là hôm nay bản tiểu thư vui nên mới được chở bản tiểu thư đấy. _Hây za, tớ ứ thèm. Đi trên đường thì cũng có nhiều thằng bằng tuổi với hơn tuổi cũng phóng xe tới trường. Mấy đứa đó cứ nhìn tôi bằng ánh mắt GATO. Cuối cùng cũng tới, tôi và Thằng Hòa phóng xe vào chỗ gửi xe. _Em cho anh làm quen nha. Thằng tóc nhuộm mặt trắng thấy Uyên đang đứng đợi tôi gửi xe nhảy vào làm quen. _Đi thôi anh. Uyên không trả lời thằng kia liền lại khoác tay tôi bước ra như người yêu. _Thả ra. Mọi người nhìn kìa. Tôi nhìn xung quanh thì thấy nhiều đứa cứ nhìn nhìn. _Xí, tưởng người ta thèm lắm ý. Uyên bĩu môi thả ra rồi hai đứa phóng lại căn tin trường. Thằng Hòa thì phóng tới từ lâu rồi. _Hai đứa mày làm gì mà lâu thế? Hú hí gì phải không? Thằng Trung nheo mắt trêu tôi và Uyên _Hú hí gì đâu. Giờ sao đây cứ đứng đây à. Tôi nói _Ê đi ngắm gái không tụi bây. Nhìn toàn gái xinh không à? Thằng Phương nhìn lung tung rồi nói _Tao cũng thích ý kiến này đấy. Nhìn nhỏ kia kìa, mặt xinh, 3 vòng chuẩn. Thằng Khánh vừa nói vừa chỉ về phía cô gái mặc áo trắng, quân jean đóng thùng nhìn xinh lắm. _Mấy ông được thế là tài. Uyên lắc đầu nói _Hehe. _Thế đi ngắm gái không? Tao là chán ở đây lắm òy. Thằng Trung _Quang, mày làm gì mà cứ nhìn xung quanh mà không phát biểu câu nào thế? Thằng Hòa nói _Tao đang tìm một người. Thằng Quang nói _Linh ấy hả. Tôi nói _Ừ. _Nói tào tháo tào tháo tới luôn, thiêng ghê. Uyên nhìn về phía 5 đứa đó. Tôi nhìn Linh, hôm nay nhỏ mặc quần tất bó màu đen ,áo trắng dài tay, tóc được rẽ mái và khuôn mặt được trang điểm nhẹ cộng với sự lạnh lùng Linh thu hút được rất nhiều ánh nhìn của bọn con trai. Trâm với Nhi cũng vậy, hai nhỏ mặc áo trắng dài tay, quần jean bó khuôn mặt nhí nhảnh ,xinh gái cũng làm nhiều anh phải đổ… *********** Chapter 34 _Chào Linh, mình có duyên quá ha. Thằng Quang vui mừng chạy lại gần. _Ừ, hi. Linh nói _Chào Trâm, Nhi đến sớm thế. Tôi cười bước lại hỏi _Quân cũng thế mà. Trâm nói. _À lại đây mình giới thiệu bạn nè. Đây là Trung, Khánh, Phương, Quang, Hòa, Uyên. Tôi chỉ từng người _Ừ hi, chào mọi người. Trâm ,Nhi đồng thanh. _Còn đây là Trâm, Nhi, hai bạn này tao không biết tên, và đây là _Đi tham quan trường thôi. Linh cắt đứt lời nói của tôi rồi quay lưng bước đi. _Loa Loa Loa, các em lớp 10, lớp11, lớp12 chuẩn bị xếp hàng ngay ngắn để khai giảng. Tiếng thầy giáo trên loa. _Thôi, vào hàng đi. Tao là tao chọn gái đẹp tao ngồi gần. Thằng Khánh nhe răng cười. Nhìn lại trên sân toàn người là người. Khối 11 và 12 thì nhiều vô kể. Còn khối 10 tầm 15 lớp. Trường có 3 tầng, chia thành hai dãy lớp. Bên dưới có nhà để xe. Nằm trong góc trái là căntin. _Ê, tụi mày xem, có mấy nhỏ lớp 10 xinh chưa kìa. Mấy thằng lớp 11 chỉ một nhỏ nào đó bên kia, tôi hướng mắt nhìn sang thì. Chính là cô gái lúc sáng ở trong quán càfê. Giờ mới nhìn thấy được rõ người con gái ấy. Tóc mái ngố, đeo kính ,nhìn người con gái đó xinh lắm ngang ngửa với Linh. Hình như tôi đã gặp cô gái này ở đâu rồi á. _Nhìn xinh quá mày ơi. _Tí phải tìm lớp đến làm quen thôi…blap…blap. _Ê ,Quân. _Ơ Hân, cậu tới lúc nào thế. Tôi quay đầu lại thì thấy Hân ở sau lưng mình rồi. _Hihi. Tớ mới đến à. _Áđù, thằng này thấy gái là quên anh em ha. Thằng Hòa chạy lên ngồi bên trái tôi _Gái cái đầu mày. Xem ai đi. Tôi nói _Ơ, Hân à. Mình xin lỗi. _Hihi. Nhìn lung tung thì tôi dừng lại tại chỗ Linh ngồi. Nhỏ vẫn thế lạnh lùng ngồi bấm điện thoại. Xung quanh thì có nhiều ánh mắt và lời bàn tán về Linh. Thằng Nhật thì cứ kè kè bên Linh. Sau một hồi nghe khai giảng thì cũng lúc tới nhận lớp. _Tụi mày đi tìm lớp nào. Tôi gọi lớn _Ok. Mấy thằng bạn đi mà mồm cứ khen con này xinh, con kia xấu. Tôi lắc đầu bó tay. Chạy lại phía tầng 2 bên trái nhìn cái danh sách được dán bên tường. Đọc soát qua mà không thấy tên mình, chạy sang lớp 10A2 đọc từ trên xuống dưới. _Nguyễn Trọng Khánh, Lê Văn Hòa, Trần Văn Trung, Đào Thị Thúy Hân, Võ Thị Uyên, Lê Văn Quân, Nguyễn Thị Hà Linh… Thấy có tên mình tôi bước vào lớp. _Haha, mấy anh em ta lại học cùng lớp. Tiếc hai thằng tó Phương, Quang lại học lớp khác. Thằng Khánh nói _Ừ hehe. Sau một lúc tập trung và để trật tự lớp. Lớp tôi có 40 học sinh, Boy 15, Girl 25. _Chào các em, cô tên là Mai. Cô sẽ làm chủ nhiệm lớp ta năm nay. Cô giáo chủ nhiệm bước vào nhìn cô Mai trẻ lắm, tầm 27 , 28 tuổi thôi. _Giờ từng em một giới thiệu đi. Cô Mai nói tiếp. _Mình tên Nguyễn Văn Hoàng, mong mọi người giúp đỡ. _Mình tên Hân, mong cả lớp giúp đỡ ạ…. Sau một lúc giới thiệu thì cũng tới lượt tôi. _Chào mọi người mình tên Quân, mình từ Nghệ An mới chuyển tới. Mong mọi người giúp đỡ. _Mình tên Linh, mong được giúp đỡ. Linh lạnh lùng. _Bạn đó xinh quá à. Tiếng xì xào. _Cả con Hân lúc nãy nữa, cũng xinh mày ơi. _Chào mọi người mình tên Hoàng Thị Kiều Trang mong cả lớp giúp đỡ mình. Nói xong người con gái đó ngồi xuống. _Lớp ta có nhiều hot girl quá mày. Thằng Hòa quay quá tôi nói. _Không đến lượt mày đâu. Khỏi mơ đi. Tôi nói. _Chào cả lớp mình tên Uyên, mong cả lớp giúp đỡ ạ. Nói xong Uyên nở một nụ cười. Tiếp theo là Trâm, Nhi, Nhật… _Tất cả giờ đã biết nhau rồi, giờ để cô sắp xếp chỗ ngồi nhé. Cô Mai xinh gái nói _Vâng ạ. Đồng thanh. Sau một lúc sắp xếp thì chỗ ngồi hiện tại là. Lớp tôi được thành hai dãy. Mỗi dãy 10 bàn, mỗi bàn 2 người ngồi. Hân được ngồi ở dãy bên trong bàn thứ 3 dưới lên cùng với thằng Khánh, Uyên thì ngồi trước bàn tôi. Tôi ngồi bàn thứ hai trên xuống cùng với thằng Hòa. Bên sau là hai cô gái có vẻ mặt lạnh lùng thu hút được rất nhiều thằng dại gái là. Linh và Trang… Sắp xếp xong đang ngồi nói chuyện với thằng Hòa và làm quen mấy đứa trong lớp thì ngoài cửa có 6 thằng con trai lớp khác bước vào…….. ************ Chapter 35 Cô Mai nhíu mày nhìn 6 thằng đó. _Mấy em vào đây làm gì? Cô Mai đứng dậy bước ra hỏi _Dạ, tụi em vào học cô. Thằng dẫn đầu nói, thằng này tóc nhuộm, vuốt keo, ở bên đầu được chém hình ngôi sao nhìn cũng được xem là hotboy. _Mấy em đi ra đi. Cô đuổi khéo _Hi, Trang xinh. Một thằng trong nhóm đó nói _Hi, anh Cường. Trang nhìn thằng đó rồi nói _Long mày nhìn kìa. Thằng khác gọi thằng tên Long rồi chỉ vào Linh. _Hotgirl nhiều zữ mày… _Mấy anh có ra không, hay để tôi gọi bảo vệ. Cô Mai nói lớp tôi thì xì xào to nhỏ nhưng không dám nói lớn. _Cô bình tĩnh, tụi em ra liền. Thằng Cường nói. _Em gái tí ra căntin nhé. Thằng Long nói với Trang. _Vâng. 6 thằng kia bước ra lớp tôi nhìn Trang với ánh mắt tò mò. _Dạ thưa cô, mấy bạn kia là ai vậy cô. Một con nhỏ tóc ngố nói _Lớp12D cá biệt của trường. Cô Mai thở dài nói _Trang, bạn là em gái mấy anh kia à. Thằng Khánh hỏi _Ừ. _Mai chúng ta đưa Anh, Văn, Hóa, Hóa để học nhé. Giờ cho tất cả nghỉ. Cô Mai nói xong vừa bước ra khỏi lớp thì có tầm 10 thằng khác lớp vào tia gái. _Chào em, em cho anh làm quen nhé. Thằng béo bước tới chỗ Hân. _Xin lỗi _Xin lỗi bạn cô ấy là bạn gái mình. Thằng Trung bước tới khi nhìn thấy nháy mắt của tôi mà công nhận nó cũng hiểu ý thật. _Em xinh gái cho _Xin lỗi anh, cô ấy bạn gái em. Thằng Hòa cười cười khi thấy thằng đó tia Uyên. _Thế _Xin lỗi anh , cô gái này là bạn em. Tôi quay xuống nói. _Bạn mày thì kệ mày chứ. Một thằng trong đó nói _Nhưng là Tôi lắp bắp lần đầu tiên tôi dám tự nhận một người con gái là bạn gái mình. _Nói lại đi. Linh lạnh lùng _Tớ xin lỗi, cậu ngồi im lặng chút không được sao. Tớ bảo vệ cậu đấy. Tôi quay qua Linh nói nhỏ _Xin lỗi mình không quen bạn. Linh thản nhiên nhìn tôi nói. _Em ấy không quen mày đấy, giờ thì cút. Mấy thằng đó nói. _Không phải bạn gái cũng tự nhận… _Trẻ trâu vãi… _Nhà quê mới ra thành phố mà. Haha….blap…blap. Tôi hướng mắt nhìn thẳng xuống Linh nói mà không quan tâm gì nữa. Trang cũng nhìn tôi xem thái độ như thế nào. _Cảm ơn nhé, ừ thì không quen nhé You. Lần đầu tiên tôi không giữ được cảm xúc, tôi muốn khóc . Thật sự cảm thấy mình bị nhục, lần đầu tiên tôi muốn khóc trước một người khác ngoài ba mẹ tôi. Bước ra khỏi lớp với một tâm trạng khó chịu. Nghèo thì thế sao, bị đối xử như chó thế à. Lấy xe đạp điện của mình rồi phóng đi. Muốn tìm thật chỗ thật yên tĩnh. Tôi cứ phóng như thế mà không biết mình đã đi đâu. Tôi xem Linh là một người bạn thân mà cô ta lại thế. Hàiz, đời mà. Tự suy nghĩ và cứ phóng đi. Xe từ từ dừng lại, nhìn xung quanh, tôi cũng không biết mình đang ở đâu nữa. Ở xung quanh toàn cao tầng đường Lạc Long Quân, đường Lê Hữu Trác, đường Lê Lợi… Tôi nhìn mà hoa cả mắt. Ở quê đi sang Huyện khác là đã lạc rồi giờ ở Hà Nội thì có đến sang năm mới tìm về được nhà. Quay đầu xe lại, cố gắng hết sức mà đạp. Mấy đứa đi đường nhìn tôi mà thầm nói “Thằng này sao mà khỏe thế, trời trưa nắng mà cứ cò cổ mà đạp xe đạp điện” Mồ hôi thì tuôn đầy trên khuôn mặt, cuối cùng mệt quá tôi dừng xe lại vội nép về phía bên đường tìm cái bóng im mà trú. Trời thì nắng, tiền thì không có. Thôi thì trưa nay khỏi ăn. Chuyện nhịn ăn cũng là chuyện bình thường với tôi. Ở quê buổi sáng tôi toàn không ăn cơm, có thì chỉ có cũng 1tháng ăn cơm 5lần buổi sáng. Quay về hiện tại, tôi dừng xe trước một ngôi nhà to, biệt thự. Ở một bên có một cái cây. Bước xuống xe, đặt dép xuống ngồi thở. Những cơn gió, tiếng xe cộ chạy qua. Không biết là do mệt quá hay là gì mà tôi thiu thiu ngủ lúc nào không hay biết. Mặc kệ chủ nhà về hay người đi qua chỉ trỏ tôi dần dần đi vào giấc ngủ….. ************ Chapter 36 Đang thiu thiu ngủ thì.. _Nè,anh ơi. _Anh gọi của một con nhóc. _Ư…ưm Bé… Gọi gì anh vậy. Tôi ngồi dậy dụi dụi mắt thì thấy có một con nhóc tầm 4,5 tuổi gì đấy. _Sao anh lại ngồi trước cửa nhà em. Bé đáng yêu hỏi tôi _Hìhì, anh bị lạc đường, bé xinh vào nhà đi. Tôi ngồi xuống lấy hai tay véo véo má bé ấy. _Xù, đang nói chuyện với ai thế? Có một người con gái bước ra từ xe ôtô. _Dạ, anh này ngồi trước cổng nhà ta chị này. Bé Xù chỉ vào tôi _Ơ, cậu là…bạn là… Tôi ngạc nhiên không thốt nên lời mà người này giống y đúc người đó luôn. _Hihi. Cậu vào nhà đi. Cô ấy mời tôi vào _Nhưng… _Không nhưng nhị gì hết, vào nhà đi tớ còn phải cảm ơn cậu nữa chứ. _Ừm hi. Cô ấy vào mở cửa cho tôi dắt xe vào. _Wow, nhà cậu to thế hở. Tôi nhìn quanh thì thấy một căn biệt thự rộng, trên đường vào được sắp xếp bởi mấy hàng sỏi ghép lại. _Cậu vào nhà uống nước đi. _Ờ hi. Tôi bước vào trong nhà ngồi xuống ghế sofa. _Cậu uống nước đi, mà sao lại ngồi trước cửa nhà mình thế. _Ờ thì mình đi lạc xe lại hết điện mất. Tôi gãi đầu nói. _Mà cậu tên gì nhỉ? Người con gái đó hỏi _Tớ tên Quân, sinh năm 97, ở Nghệ An lên đây học cả tìm việc làm. Tôi thật thà đáp _Cậu ngố ghê ha. Tớ tên Oanh, sinh năm 96. Oanh cười nhìn tôi nói. _Mà cái cậu bị đánh ấy sao rồi. Tôi hỏi _Không sao rồi, lúc đó may có cậu. Cảm ơn cậu nhiều. _Không có gì đâu, gặp trong hoàn cảnh đấy ai mà chả thế. Tôi đáp _Đợi tớ gọi anh ấy tới luôn nhé. Nói xong Oanh lấy điện thoại gọi cho ai đó. Một lúc sau, ở bên ngoài có chuông. _Đợi tớ tí ra mở cửa. Nói xong Oanh chạy đi _Bé Xù lại đây ngồi nè. Tôi gọi bé ấy lại, nhìn chạy lạch bạch tôi thấy hay lắm, bé này đặc biệt có mái tóc xù nhìn dễ thương lắm luôn. _Hi, anh ơi,lên lấy giùm bé cái quyển truyện. Bé Xù kéo tay tôi. Bước lên cầu thang bé dắt tôi vào một căn phòng con gái. Tôi không biết của ai nhưng chắc là của Oanh. _Vừa đặt chân vào phòng tôi ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm. Căn phòng được sơn toàn màu hồng, cái gì cũng màu hồng luôn. Từ cái giường, cái chăn, cái đèn ngủ ,cái bàn học… _Anh lấy cho Xù cái quyển truyện ở trên kia đi. Bé chỉ ở trên cái tủ nhìn giống như thư viện luôn. Truyện tranh, sách… _Truyện gì đây. Tôi bước lên trên ghê với tay lấy _Dạ truyện có con mèo đầu tròn màu xanh ý. Bé Xù ngây thơ đáp. Tôi ngây người tự hỏi có truyện nào lại có con mèo đầu tròn màu xanh. Nhìn xung quanh thì thấy một dãy truyện tranh có hình con mèo, đầu tròn ,màu xanh và có thằng xấu trai đeo kính cận. _Nè, giờ đi xuống nhé. Tôi lấy 5 quyển luôn cho Xù _Vâng. Bước ra khỏi phòng đi xuống được vài bước thì quay đầu lại thấy con bé vẫn cứ đứng yên đó. _Sao cứ đứng đó nhóc. _Dạ bé mỏi chân. _Cô mà lớn lên thì có nhiều anh phải khổ đấy. Tôi cốc đầu nói rồi khom người xuống để Xù nhảy lên. _Hihi, cha cha cha. Bước xuống nhà thì ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. _Xuống nhóc. _Hìhì, chụt. Xù dễ thương hôn vào má tôi rồi chạy lại Oanh. _Ơ, cậu là. Tôi ngạc nhiên nhìn cô gái trước mắt. _Hai người quen nhau à. Oanh ngạc nhiên nhìn tôi và Trang. _Dạ, em và bạn kia học cùng lớp. Trang nói _À quên giới thiệu với hai người, đây là Quân là người đã đưa anh Long vào bệnh viện lúc trước. Oanh nói _Ơ, anh là người lúc trước vào lớp em phải không? Tôi ngạc nhiên nói _À , anh tìm chú lâu nay, bây giờ mới được gặp. Cảm ơn nhé. Anh Long nói _Dạ không có gì anh? _Quân, ở đây tí ăn cơm luôn nhé. Oanh, anh Long đề nghị _Ặc, thôi, em phải về rồi. Không mấy đứa ở nhà lại lo. Tôi từ chối _Ừ, thế hẹn lúc sau nha. Mà Trang , em chở bạn về được không? Xe Quân hết điện rồi. _Thôi, em không đi đâu. _Thôi, không cần đâu, tớ tìm đường về được mà. Tôi nói thế chứ không biết có về được hay không cũng 11h trưa rồi. _Trang, chở bạn về đi. Anh nhờ được chưa. Anh Long nói. _Hức, vâng. Tôi và Trang bước ra, gửi giùm xe đạp điện để ngày mai Trang đi đến lớp giùm luôn. _Bạn chở nha. Trang nói tôi lên chở xe exciter màu bạc của anh Long. _Mình không biết chở. Tôi gãi đầu đáp _Thế lên xe đi, mình chở. Trang nói Tôi ngồi lên xe, trên đường đi thì có nhiều cặp mắt nhìn vào hai chúng tôi. _Bạn có vẻ ít nói. Tôi nói _Ừ, có quen đâu mà nói. Trang đáp _Ừ, quen ai thì quen đừng quen mình. Tôi nói _Ý bạn là sao??? _Không sao cả. Rồi hai đứa không nói gì nữa. Rồi phóng về nhà thằng Hòa. Dừng lại trước cổng nhà. Tôi quay lại nói. _Cảm ơn nhé. _Không có xong Trang quay đầu phóng về. *********** Chapter 37 Sau khi Trang phóng xe về, tôi cũng bước vào luôn. Vào trong nhà thì thấy tất cả mấy thằng bạn với Hân, Uyên, Bé Sún đang có mặt tại phòng khách. _Ơ, sao tới đông đủ đây thế? Tôi nhìn tụi nó hỏi _Địt mẹ thằng chó, mày đi đâu sao không báo tụi tao một câu. Bắt tụi tao phải đi tìm cả buổi. Thằng Khánh nói _Tao xin lỗi, tao đi rồi bị lạc đường. Tôi cúi đầu đáp _Thôi, không có gì đâu. Tụi tao lo cho mày, mới ra ngoài này chưa biết đường thui. Thằng Hòa nói _Ừ, tao cảm ơn mọi người. _Quân lúc sáng đi đâu thế? Tôi ngồi xuống cạnh Hân. _Hihi, không sao. Tớ bị lạc rồi xe bị hết điện rồi dừng lại tìm một chỗ im rồi ngủ quên. Tôi quay qua nói _Làm tớ lo mãi, sau không thế nữa nghe chưa. _Ừ, hi. Tôi mỉm cười xoa đầu Hân, ở nhà tôi cũng hay xoa đầu bé Cún. Hân cũng thế tôi chỉ xem Hân là một người bạn thân, một người em gái. _Ơ tụi mày nhìn gì thế? Tôi quay sang thì thấy tất cả ánh mắt đều hướng về tôi và Hân. _Tình cảm quá cơ… _Khi nào không được như thế nữa nghe chưa? Thằng Phương nói _Ừ ,hi. Thằng Quang nói xong thì Thằng Phương xoa đầu thằng Quang. Hai đứa đó làm lại những gì tôi vừa Hân vừa làm. Từ khi bước vào nhà, Uyên chưa nói câu gì. Tôi quay qua Uyên, ánh mắt của nhỏ có cái gì đấy, ánh mắt nhỏ buồn. Không giống như vẻ tinh nghịch hàng ngày. Uyên cũng thấy tôi nhìn, hai ánh mắt chạm vào nhau. Uyên im lặng bước lên cầu thang. _Uyên sao thế nhỉ? Tôi hỏi _Lúc sáng lúc cậu đi, Uyên lo lắm đấy. Cậu ấy chạy xe đến tìm tất cả những nới cậu hay đến nhưng không thấy. Hân nói _Đúng đó mày lên xin lỗi người ta đi. Thằng Hòa nói _Anh Kòi lên xin lỗi chị Uyên đi. Bé Sún thêm vào. _Mày lên đi tụi tao đi mua bia nước ngọt,đồ ăn đây. 4 thằng bạn nói _Ừm. Tôi bước lên tầng, chạy lên rồi bước lại phòng Uyên thì không thấy nhỏ ở trong đó. Quay đầu chạy lại thì thấy Uyên đang đứng ở ngoài ban công tầng 3. Tôi từ từ bước lại, từng bước chậm rãi. _Uyên… _Im lặng _Quân xin lỗi, _Quân thích Linh à? Uyên quay lại nhìn vào mắt tôi hỏi. _Không. Tôi đáp _Không ư. Uyên cười khẩy _Cậu sao thế? Tôi bước lại gần hỏi _Nếu không thích tại sao lúc sáng lại chạy về. _Vì tớ ghét, tớ xem cậu ta là bạn. Và anh trai cậu ta cũng nhờ tớ chăm sóc cậu ta. Nhưng cậu ta không muốn nên tớ stop lại thôi. _Thật, không có gì à? Uyên hỏi lại _Ừ. _Thế Hân thì sao? Uyên hỏi tiếp _Sao lại có Hân ở đây. Tôi hỏi _Cậu cứ trả lời đi, cậu xem Hân là gì? Uyên hỏi tôi giống như cảnh sát tra tấn tội phạm ấy. _Tớ xem Hân là một người bạn thân, à trên cả mức bạn thấy đấy. Tớ thương Hân lắm. Tớ xem Hân như là em gái tớ vậy đó. Mà cậu hỏi làm gì? _Hihi… Uyên cười _Hở? là sao? Tôi ngây thơ hỏi. _Mà lúc sáng làm tớ phải đi tìm. Giờ đang mệt này, đền đi. Uyên xụ mặt nói. Tôi cũng chả hiểu tụi con gái thế nào nữa, con gái là một loại sinh vật kỳ quái nhất trái đất họ bắt phái con trai chung ta phải tò mò về họ. _Đền gì? _Để suy nghĩ đã nào, Cõng tớ xuống dưới nhà đi. Uyên lấy ngón tay trỏ đập đập ở môi vẻ suy nghĩ. _Cậu tính giết tớ à? Tôi rùng mình cõng nhỏ xuống 3 tầng cũng mệt chết rồi. _Cho 3 giây không là tớ đổi ý. 1……2…….Uyên ngân dài ra _Ặc, thì lên đi tớ cõng. Tôi cúi người xuống để cho Uyên lên _Ngồi yên để tớ đi xuống, không là ngã à nha. Tôi cõng Uyên, nhỏ thì cũng nhẹ tầm 43kg, cũng may là ở quê tôi đi làm thợ xây, thợ hồ, bốc vác nên cũng không thấy mệt lắm khi cõng nhỏ. _ Là là lá la…Vui là con gái hà, Vui là con gái hà, hí he he…huhúhuhù. Uyên hát bài Là con gái thật tuyệt. _Hát hay quá nhỉ? Tôi nói _Chuyện,hihi. _Xi, tớ thích nghe rap hơn mấy bài này. Tôi nói _Cậu biết rap à. Uyên cúi đầu tóc xõa xuống bên má tôi rồi hỏi. _Ừ _Khi nào hát cho tớ nghe nhé. Nhỏ đập đập lưng _Nếu có dịp. Tôi đáp… *********** Chapter 38 _Ơ, Sún em không đi với tụi kia à? Tôi hỏi _Eo, sao chị Uyên sướng thế, được anh Quân cõng. Em thì chưa khi nào được. Sún xụ mặt. _Đầy tớ của chị đấy Sún. Uyên đứng xuống tỏ vẽ huyênh hoang. _Này nhé, đừng có mà… Sao sao thế. Tớ/anh nói gì không đúng à. Tôi rùng mình khi thấy hai người đó bẻ tay rắc rắc, xoay đầu nữa. _Mà gì nào? Sún chiến thôi. Nói xong hai nhỏ nhảy vào làm nhục tôi. _Tha, cho tớ đi Uyên. Sún…haha..tha cho anh đi…haha. Tôi bị cù léc _Hừ, hai bản cô nương tạm tha đấy. Lần sau mà còn nữa là cắt. Uyên nhí nhảnh nói _Cắt cái gì cơ. Tôi thật thà hỏi lại _Cốp. Nói xong Uyên với Sún cũng về phòng. Tôi cũng vậy. Bước vào phòng tắm, tôi cứ để nước tuôn lên khuôn mặt mình. Tắm xong tôi bước ra với một tâm trạng thoải mái hơn. _Ê, thằng chó mở cửa tao mày. Thằng Trung nói _Chó cái đệt, gọi tao có gì không. Tôi mở cửa cho nó. _Xuống nấu ăn mày, tụi tao mua bia với nước ngọt về rồi. Thằng Trung nói _Ừ, tao xuống liền. Hai thằng bước xuống. _Nấu ăn thôi nào. _Ừ. Cả đám đồng thanh. Thế là tụi tôi lại lao đầu vào nấu ăn. Mỗi người một công việc. Sau một lúc chui đầu vào bếp thì mọi việc cũng đã xong. _Nào mọi người cùng nâng chén nào. Thằng Hòa hô to _Girl nước ngọt, boy bia nha. _OK. _1….2….3…..zô….2……..3…zô. Tiếng hét hò của 6 thằng con trai, 3 đứa con gái. _Quân, uống ít thôi. Hân nhíu mày khẽ nhắc tôi. _Ờ ực…ực. Hihi. Tôi cười cả uống bia. _Mấy anh uống ít thôi. Say hết giờ đấy. Sún nhăn mặt nói _Không sao đâu… Sau một lúc,tụi tôi cưa hết 3 thùng bia, mấy thằng chúng tôi gục tại chỗ luôn. Không biết trời trăng thế nào nữa. _Mấy ông này uống gì mà nhiều thế không biết. Tỉnh dậy rồi biết tay ta. _Ngố ơi, uống gì mà lắm thế. Tôi nghe loáng thoáng được mấy câu của Uyên và Hân rồi gục luôn. Ánh mắt tôi cựa quậy, nhíu mày tỉnh dậy đầu thì đau như búa bổ. _Mấy người muốn gì? Tiếng nói của Uyên giọng hốt hoảng. _Tụi tao chỉ hỏi thằng kia mấy câu thôi. _Hỏi gì? Mà sao mấy anh lại biết Quân. Uyên nói. Nghe đến tến mình tôi lờ đờ đứng dậy. _Mấy bạn hỏi gì mình? Tôi lắc lắc đầu cho tỉnh. _Tao hỏi mày là cái gì của Linh. Thằng đó tóc đuợc nhuộm màu bạch kim, tai đeo khuyên. Nó đi theo một thằng nữa xông thẳng tới nhà tìm tôi thì chắc là cũng có máu mặt. _Mình với Linh chả có gì cả. Tôi đáp _Tao nghe lúc sáng có mấy thằng em tao nói mày tự nhận Linh là bạn gái mày. Thằng đó nói tiếp _Lần đầu tao cảnh cáo thôi, lần sau thì chưa biết mày có nhìn thấy mặt trời nữa không đấy. Nói xong nó lấy xe phóng về. Tôi cũng chỉ cười khẩy, nói về sợ thì tôi không sợ gì cả. Nhưng chỉ vì một chữ “NGU” mình tốt với người ta thì mình lại nhận được cái gì chứ. Tôi bước vào WC dưới nhà, rửa mặt cho tỉnh táo. _Quân, từ giờ mày sẽ sống khép kín, tốt với ai nên tốt. Tôi tự nhủ với bản thân mình. Bước ra khỏi phòng nhìn mấy thằng bạn mà thấy hàiz. Thằng Hòa thì ôm chân thằng Trung ngủ. Thằng Khánh thì nằm trên mông thằng Quang… Nhìn mà tôi bật cười. Có những người bạn mới quen nhưng thân hơn nhiều với những đứa quen lâu rồi. _Quân, cậu có sao không? Uyên bước lại hỏi tôi. _Sao là sao? Tôi ngớ người hỏi _Thì mấy thằng kia tìm _Ngu một lần thôi, Uyên à. Tôi thở dài rồi suy nghĩ. _Giờ tự hỏi Linh có vui không nhỉ, khi cô ta đã gây ra cho tôi nhiều rắc rối đến thế. Đời thật là nhiều sự bất công mà… ********** Chapter 39 Buổi tối do lúc trưa uống bia say nên tôi cũng xin nghỉ một bữa tại quán càfê. Phóng về nhà, vẫn lịch trình cũ ăn cơm tối xong, tôi lại lên phòng học qua bài vở rồi lên giường ngủ. Lại một ngày mới bắt đầu, tôi nhíu mày tỉnh O. á. p... Oáp. Tôi lấy tay dụi dụi mắt. Bước vào vscn cho tỉnh lại cà nhắc bước xuống tầng. Tối hôm qua thấy tôi như thế thì Uyên với Sún cũng hỏi tại sao lại bị. Tôi cũng chỉ trả lời qua loa là ngã cái đồng hồ thì 5h20 rồi. Tôi lại phải xách cái mạng vào nấu ăn. Mở tủ lạnh thì thấy còn vài quả trứng ít quả cà chưa, với lạc. Cơm trong nồi điện thĩ vẫn còn nhiều nên tôi nghĩ là làm cơm rang trộn lạc, ăn với trứng. - Dầu đâu nhỉ? Tự độc thoại. Loay hoay mãi thì cũng thấy can dầu bỏ ở dưới lấy chảo bật bếp ga lên. Bỏ dầu vào đợi sôi xong bỏ cơm nguội vào. Đảo đi đảo cái chảo khác để rang lạc. Sau tầm 20 phút thì món tôi và thằng bạn tự sáng tạo khi ở quê cũng rang trộn với lạc đâm nhỏ. Trứng sốt cà chua thì cũng rán xong Dậy sớm thế mày? Thằng Hòa bước xuống- Ừ. Tao dậy quen một lúc thì nhỏ kia cũng xuống. Chúng tôi lại chui đầu vào Uyên lại ngồi xe tớ hở. Tôi hỏi- Hỏi Cậu chở tớ nha. Tôi nói vì thấy chân phù to hơn hôm qua, Không thì tớ qua xe thằng Hòa ngồi nha. Tôi nói- Lên tớ chở nào. Uyên nhăn mặt xuống xe rồi lên cầm tay cũng phóng lên ngồi. Thằng Hòa thì nó lại phóng trước Uyên Hở- Cậu đi với tớ không thấy... Tôi nói vì tôi thấy thật sự mình rất nhỏ bé khi đi với Uyên, Linh...- Ý cậu là gì?- Thì tớ thấy mọi người nói ra nói vào. Người thiệt là cậu. Tớ là con trai tớ không Kệ họ. Tớ không quan tâm. Mà lần sau đừng nói kiểu đó nữa tới trướng Uyên phóng vào nhà gửi xe. Tôi thì bước xuống, cà nhắc đi vào Ê, Phương lại tao nhờ tí. Tôi thấy thằng Phương đang kè kè nói chuyện với bé nào Gì thằng Đỡ tao vào lớp cái. Chân bị đau. Tôi nhăn mặt nhờ là tôi được thằng Phương dìu về Cảm ơn mày Ừ, thôi tao về lớp Kút đi con tó. Tôi nói rồi lết về chỗ lớp thì cũng gần như đông đủ cả rồi chỉ thiếu vài đứa nữa là Khánh, với thằng Trung thì lo tán chuyện với Lan Anh. Còn thằng Hòa thì cặp kè với Trang xinh. Còn thằng Phong thì Hi Hân, Lan Anh, Trang. Hi ba thằng đệ. Tôi cười nói- Ừ, Quân, chân cậu sao vậy. Hân ngừng nói chuyện với thằng Phong đi xuống bàn tôi Tớ bị ngã xe nhẹ thôi không sao đâu. Tôi nhét cặp vào ngăn bàn rồi xích ra cho Hân Đưa ra tớ xem nào. Hân nhìn xuống chân tôi Không sao nà, mà lúc chiều đi chơi vui vẻ chứ. Tôi cười Ừ nà. Phong dẫn tớ đi chơi công viên đủ trò luôn. Hân nói rồi hấp háy mắt nhìn Nhất Hân Quân, Uyên đâu rồi. Lan Anh hỏi tôi- Tớ biết đâu, chắc là đang vào Quân mày ra xem. Uyên đang nói chuyện với đứa con gái nào ấy. Con đó nói, muốn gặp mày xin lỗi. Thằng Tuấn Béo hớt hải chạy vào Lại gì thế không biết? Tôi lắc đầu thờ dài rồi lết ra Na, cậu qua đây làm gì thế? Tôi thấy Na đứng đó nói- Tớ muốn xin lỗi cậu chuyện hôm qua nhưng bạn này không cho gặp. Na nói rồi nhìn À Uyên sao thế? Tôi bước lại hỏi Im lặng, bước vào lớp Xuống căntin với tớ nhé. Na cười Chân tớ đau không đi được. Tôi nói- À thế lại đây tớ nhờ tí. Na kéo tôi đi vào chỗ vắng người nói chuyện. Mấy đứa bạn cũng hiểu nên vào lớp Chuyện hôm qua tớ xin lỗi Không sao đâu. Mẹ cậu chỉ lo cho cậu thôi mà. Tôi đáp- Tớ xin lỗi mà chân cậu thế nào rồi?- À vẫn đi được, Đưa lên tớ xem. Na nói- Thôi không có gì nào đâu nà, chỉ đau chút ít Ừ, thế cảm ơn cậu nhiều nhá. Cũng xin lỗi nhiều nữa. Na nhí nhảnh nói- Ừ, không có gì đâu mà chuyện cậu và thằng kia sao rồi. Tôi hỏi- Thì quên chứ sao. Loại người đó tớ next được Ừ. Thôi tớ về lớp trước Na hôm nay có vẻ khá hơn hôm qua thì khóc như mưa. Bây giờ thì lại cười như chưa có chuyện gì ấy. Con gái khó hiểu thật...[next]Chap 52- Đi ngắm gái không mày? Thằng Trung gọi thằng Hòa- Thui, mày đi đi. Tao ở Đậu má hôm nay bày đặt. Thằng Khánh thêm Biến thì ngồi nghe tụng kinh trong Gì bạn. Một thằng trong lớp nói chuyện với Linh tôi cũng chả biết tên vì mới vào lớp Bạn cho mình xin số điện thoại đi. Thằng kia nói- Sao mình phải cho bạn? Linh nhíu mày nói- Vì... Mình thích bạn. Thằng kia ú ớ gãi đầu lắp bắp- Haha. Chú liều Nhìn dậy mà ghê, thánh cmnr... Blap... Blap. Bọn trong lớp thì cười và đang chăm chú xem film trước Bạn thích mình ư. Linh nhướn mày hỏi Đúng, kể từ khi thấy bạn ở cấp 2. Mình đã thích bạn rồi. Không ngờ bạn lại học cùng lớp với mình. Thằng đó nói tiếp- Nhưng mình không thích bạn. Linh thẳng thừng nói Không sao. Bây giờ thì chưa nhưng sau này thì khác. Hắn nói chắc nịch rồi bước về chỗ Ghê vậy mày...- Anh ấy thật là dũng cảm...- Tao ủng hộ mày... Blap... Blap...- Lại một anh dính mật ngọt. Thằng Hòa nói- Kệ đi. Linh đáp- Hân chiều nghỉ có đi đâu không? Thằng Phong nói với Tớ ở nhà. Hân đáp- Tớ đến chơi nhá. Thằng Phong hí hửng cười nói- Ờ hihi. Hân gật đầu nói chuyện thì thằng Trung với thằng Khánh khệnh khạng bước vào Quân, Hòa xuống đây tao nói này. Thằng Khánh vẫy vẫy tay gọi tụi Gì hai thằng tó. Thằng Hòa nói- Trung mày nói đi. Thằng Khánh dục thằng Tao có đối tượng rồi. Mong tụi mày giúp đỡ. Thằng Trung gật gù Đối tượng gì?- Chả là thế này lúc nãy đi ra ngoài kia thằng này đi đếu nhìn không may đâm vào một đứa con gái. Rồi nó nói muốn tán con đó. Nhưng nó hơn ta 1 tuổi. Thằng Khánh nói- Ađù muốn làm phi công trẻ à mày. Thằng Hoà nói- Lái máy bay luôn. Tao ủng hộ. Tôi nói- Thế giờ muốn tụi tao giúp gì? Tôi nhìn nó hỏi- Mày hỏi chị Oanh đấy. Hình như học cùng lớp mà chơi thân nữa. Thằng Trung nói- OK thằng Tùng. Tiếng trống đánh báo hiệu tiết 2 Chào cả lớp cô tên là Thủy dạy môn Lí của các em năm nay. Cô Thủy Dạ. Chúng em chào một lúc nghe giảng về kiến thức lí học thì cũng ra chơi thằng Trung nó vì gái mà bắt tôi lết cái chân đau qua lớp chị Oanh xin sơ yếu lí lịch của cái chị mà thằng Trung muốn Hòa mày đi theo tao không? Tôi hỏi- Không. Mày đi Nhớ nhá. Tí đừng mà xách dép theo tao. Tôi nói- Ừ. Tao đéo cần. Keke. Nó cười vì muốn ngồi tám với Trang đây Uyên, Trang, Hân, Linh, Lan Anh đi căn tin với tớ không? Tôi nói- Mấy cậu đi đi. Trang Linh đồng Hihi. OK. 3 đứa con gái đồng thanhTôi và 3 đứa con gái đi ra và tiến tới lớp chị Oanh. Mà tôi cũng chả biết lớp nào nên thấy lớp 11 là nhìn vào cửa sổ xem có Em ơi cho anh xin cái Ăn gì mà trắng thế em... Blap... Blap. Đi xem mà mấy đứa con trai trong lớp 11 là cứ trêu mấy nhỏ. ai bảo xinh cho lắm vào, trêu là đúng... - Chị Oanh. Cuối cùng tôi cũng tìm được lớp chị Ơ, cu Quân. Ái chà, đưa cả mấy bạn gái đi chơi luôn. Chị Oanh trêu Đi căntin với tụi em không? Tôi nói- OK. là tôi được sánh bước cùng 4 người đẹp. Đi đến đâu thì bọn con trai cũng ngắm đến đó. Ở Hà Nội thì trai xinh gái đẹp nhiều, ở đó có cái ăn cái mặc nên điều đó là bình vừa đi cũng vừa ngắm xung quanh. Xinh cũng nhiều mà lascote cũng chả Chị ơi lấy cho em hai C2, hai Sting, một seven Chị Oanh, cho em hỏi tí được không? Tôi e dè hỏi- Hỏi gì thế?- À cái chị mà hay đi với chị ấy...- Ý gì đây? Tất cả nhìn tôi đồng Không phải, tớ/em hỏi cho thằng Trung kìa. Tôi giải thích- Nó bắt tớ/em qua hỏi chị. Tôi Bạn chị tên Hằng. Chưa có người yêu. Nhiều anh tán nhưng chưa yêu ai...- Chị cho em sở thích, số điện thoại, facebook luôn đi. Tôi hỏi- Cậu hỏi cho Trung hay cho cậu thế. Uyên ánh mắt sát khí nhìn tôi- Tớ nghi nghi lắm Uyên à. Lan Anh nheo mắt nói- Tớ cũng vậy. Hân thở dài nói- Ơ, tớ hỏi gìùm thằng Trung mà. Tôi thật thà đáp vì hỏi một lần cho thằng Trung là nó bắt hỏi lần hai nên hỏi từ đầu đến cuối cho Con Hằng thích ăn bim bim, snack. 098xxxxxxx, facebook... Sau một lúc thì tôi cũng lấy được thông Chị cho em trả tiền. Uyên nói- Đây Tao đoán có sai đâu, nhìn cái mặt thì ngu ngu nhưng bên trong lợi dụng. Thằng một bên bàn tôi nói- Thì con kia giàu như tao, tao cũng đào mỏ ngu gì không đào... Blap... Blap...[next]Chap 53Mấy thằng ngồi kế bên bàn tôi nói, chắc hẳn mấy nhỏ và chị Oanh đã nghe tụi kia nói Tớ/Em xin lỗi. Tôi cúi mặt bước cà nhắc lên lớp. Từng bước chân sao mà khó đi quá, cuộc đời sao nhiều chông gai quá. Từ giây phút đó trở đi tôi lại sống thật với quá khứ của mình về 4 năm cấp 2. Như vậy sẽ không bị lời dèm pha. Sẽ không ảnh hưởng tới mọi người xung quanh thả hồn vào những đám mây xanh trên bầu trời và không quan tâm đến mọi thứ xung Uỵch. Định thần lại người mà tôi vừa đụng phải. Lại là một cô gái nhưng nhìn già dặn hơn tôi đoán tầm lớp 12 hay 11 gì Bạn không sao chứ. Tôi cúi người xuống đỡ bạn ấy Mình không sao. Đứa con gái đó đứng dậy phủi phủi quần Xin lỗi. Tôi nói rồi bước cà nhắc lên lớp mà không quan tâm đứa con gái Ê, ê làm người ta ngã mà bỏ chạy à. Tiếng gọi với phía Xin lỗi. Tôi quay lại lần nữa rồi lại bước về lớp mà mặc vào lớp, thì mấy đứa đang chat chít, chém gió...Tôi lại bước vào chỗ ngồi. Thấy tôi vừa về là thằng Trung nhảy tọt lên Sao, sao có thông tin gì chưa?- Hằng. 96. Sđt 098xxxxxxx, thích ăn bim bim, snack, chưa có người yêu. Tôi im lặng lấy tờ giấy ra viết rồi lại nằm xuống Cảm ơn nha thằng Tùng Tiết 3 lại bắt đầu. Uyên, Hân, Lan Anh cũng vào lớp nhỏ nhìn tôi, tôi vẫn thế vờ nghe Chào các em cô tên Thương, cô sử dạy chúng ta môn Lịch sử. Và giờ chúng ta bắt đầu bài học nhé...- Quân, tớ... Lan Anh nói Tớ không sao? Tôi không nhìn Lan Anh mà trả Cậu đừng suy nghĩ nhiều ra chơi, tôi nói dối với tụi bạn để đi nhắc bước ra khỏi lớp. Học sinh lại ùa ra chơi. Có đứa đá cầu, cầu lông, đọc sách... Tôi thì một mình bước tới cái ghế đá ngồi. Ngắm nhìn mọi thứ xung quanh rồi nhắm mắt Sao cậu lại ra đây. Tôi mở mắt dậy vì nghe thấy có ai đó vừa ngồi bên cạnh Quân nghe tớ nói này. Hân nhẹ nhàng nhìn tôi nói- Lời nói của thiên hạ thì kệ. Họ nói gì thì cũng đừng quan tâm nà. Tớ cũng không khác gì đâu. Tớ phải chăm sóc cu Bo và ngoại. Tớ đôi lúc cũng muốn ngã gục lắm chứ, nhưng mình ngã gục thì gia đình sẽ ra sao sẽ như thế nào. Hân nói- Tớ biết vậy, tớ sẽ chỉ có cậu là bạn. Còn Uyên, Linh, Lan Anh hay Trang và mọi người xung quanh tớ. Tớ sẽ không khiến họ phải khó xử. Tôi mỉm cười nói- Ừ, ngố. Hân mỉm cười nhìn Chiều tới nhà tớ nhé. Hân nói- Ok. Ở nhà cũng không biết làm Mà tớ thấy thằng Phong tốt với cậu đấy. Tôi nói tiếp- Nhưng tớ chỉ xem Phong là bạn không hơn không một lúc thì tôi cùng Hân sánh bước đi lên lớp. Đang đi thì bị níu lại bằng tiếng ai kêu mình phía Tên kia, mi đứng lại cho Bạn gọi mình? Tôi dừng bước quay lại nhíu mày Làm người ta ngã rồi chạy à. Bạn của cái đứa con gái tôi đụng phải lúc Mình xin lỗi bạn kia rồi mà. Tôi đáp Hân thì ở ngoài không hiểu chuyện Bạn nói dễ nghe qua ha, xin lỗi thì ai chả nói được. Nếu thế thì tội phạm giết người xong rồi xin lỗi cũng được à. Nhỏ đi cùng nói tiếp- Thế bạn muốn sao?- Hỏi bạn tui ý. Nhỏ đi cùng hướng mắt qua cái con tôi đụng Bạn muốn sao? Tôi nhíu mày Khao mình và bạn mình là ok. Con đó cười Ừ. Nếu rảnh. Giờ tụi mình đi trước. Tôi quay lại Nếu ông chạy thì sao?- Ở trong cái trường này, không tìm được vào lớp cũng tiết 4 vừa bắt đầu...[next]Chap 54Tiết 4 là tiết Địa. Tất cả cũng về chỗ ngồi cả và Hân cùng sánh bước vào Chào các em, cô tên là Ngọc sẽ dạy môn Địa Lí cho các em. Cô Ngọc nói- Dạ- Linh. Trang nói- Nhìn kìa. Trang nói rồi hướng mắt bên thằng Hiếu, thằng mà lúc nãy tiết trước nói với Kệ. Linh cũng hiểu, nhỏ không nhìn thằng Hiếu mà quay lên bảng nghe giảng rồi chép vẫn thế chép bài nghe giảng và im lặng. Còn thằng Trung Khánh, Hòa ở phía dưới thì lẻo mép nói chuyện rầm Mấy em kia nói chuyện nhỏ thôi. Cô Ngọc nóiThế là mấy cu cậu im phăng phắc Địa trôi qua một cách nhanh tùng tùng. Tiếng trống cuối cùng kết thúc buổi học. Ai cũng hớn hở lao ra khỏi lớp để về nhà sau một buổi học mệt Hòa, tao nhờ tí này. Tôi cà nhắc lại gần Gì mày? Nó khoác balô rồi Tí chở Uyên về giùm tao nha, mà trưa tao không về ăn cơm đâu. Tôi nói- Thế mày ăn ở Tao tới nhà Hân cũng lâu rồi chưa tới. Tôi nói- cà nhắc bước ra nhà xe dành cho khối 10 trước để lấy xe. Dắt xe ra tôi đề ga phóng ra ngoài cổng đợi Hân. Học sinh ba khối thì ra ùn ùn đông nghịt, có nhiều đứa thì được gia đình đưa đón. Có đứa thì có xe ôtô đón...Tôi đưa mắt nhìn quanh mà không thấy cái bóng dáng nhỏ thân quen đâu Gì thế. Tôi Nhát gan. hihi. Hân Lên xe tớ chở về nhà nào. Tôi cốc đầu Hân mỉm Thế Uyên thì sao? Hân e dè nói- Thằng Hòa chở Uyên rồi, mà hôm nay tớ muốn ăn chực nhà cậu một bữa được không. Tôi nói- Ok luôn hihi, giờ cậu chở tớ ra chợ mua đồ ăn đi. Hân ngồi lên xe rồi đập đập tay Ừ thì đi. Tôi đề ga phóng xe đi, vì tôi cũng chưa quen đường quen lối nên Hân chỉ đường không tới chợ Hân bước vào mua đồ ăn. Tôi vì đau chân không giúp gì được nên phải ngồi trên xe đứng đợi. Xung quanh thì ồn ào, người mua cái này cái nọ. Tôi lại bơ vơ giữa cái ồn ào này. Tôi ghét nơi đông người khi mình bất động nơi đây. Tôi cúi mặt xuống cái tay cầm xe mà không chú ý xung quanh. Trời thì nắng tôi thì đầu không đội mũ vì đem cho Hân đội rồi. Sau tầm 30 phút thì nhỏ cũng bước ra. Trên tay thì cầm nhiều đồ ăn lắm. Cá tươi, rau muống, và vài quả trứng. Tôi nghĩ thế là nhiều rồi vì nhà nhỏ cũng nghèo Hân đi gì mà lâu giữ vậy. Tôi càu nhàu mồ hôi mồ kê chảy ướt mất cái áo phông Thì cũng phải đợi chứ. Hân thì mặt cũng đỏ hồng ra vì Ờ hi. Thế về nhà được rồi nhé tiểu Ừ, hihi. Về thôi. Hân cười xinh lắm, duyên không tả xe về nhà Hân thì thấy phía trước nhà có chú nào vừa bước Chị mày đâu, sao còn không chịu trả nợ cho tao. Cái chú đó mắng rồi xô ngã cu Chú làm cái gì vậy sao lại xô em tôi. Hân xuống xe bỏ thức ăn vào giỏ xe tôi rồi chạy lại đỡ cu Bo. Tôi cũng cà nhắc bước Cha mẹ mày còn thiếu nợ tao, tao đến đây để Tôi sẽ trả đủ cho ông, ông đừng đến đây mà to tiếng. Hân nói- Mày mất nết à, mẹ mày cũng không khác gì mày. Chú đó nói rồi bước ra Tao sẽ quay lại Gia đình Hân thiếu nợ nhà ông bao nhiêu? Tôi lớn giọng Mày là thằng nào?- Tôi chả là ai cả, gia đình Hân thiếu nợ ông bao nhiêu? Tôi hỏi Ái chà, chắc mày là trai nó đưa về. Nhà nó thiếu tao Ông cho tôi một tháng. Tôi sẽ trả đủ tiền vốn và tiền lãi cho ông, từ giờ đến lúc đó tôi mong ông không làm phiền gia đình Hân. Tôi đáp chắc OK. Tháng sau tao sẽ tới. Nếu đến lúc đó mà không trả tao phá nát cái nhà này. Nói xong rồi thằng cha đó phóng xe Hân, mình vào nhà thôi. Tôi nói nhẹ- Tớ xin lỗi. Hân nói- Tớ và cậu sẽ kiếm được mà. Tôi cười nói- Mong là vậy. Hân thở dài, mắt gần nhòe đi. Tôi cũng thế, tôi cũng không khác gì Hân. Lúc đó tôi thật muốn chỗ dựa cho Hân lắm. Nhưng tôi biết bản thân, gia đình mình còn lo chưa xong nói gì là người đứa bước vào nhà, cu Bo thấy chị như vậy cũng dũng cảm không khóc. Vào nhà thì thấy ngoại đang ngủ...[next]Chap 55- Ngoại ơi, dậy đi anh Quân tới chơi nè. Cu Bo chạy lại gọi Quân, con mới tới chơi à. Ngoại nhíu mày tỉnh Vâng, con cũng mới tới chơi ngoại à. Mà hôm nay con xin ăn chực ở đây một bữa nha ngoại. Tôi ngồi xuống ghế rồi Ừ, cho con ăn chực suốt cũng được. Ngoại hiền từ, móm mém Vâng hi, mà con xin phép xuống nhà giúp Hân nấu ăn đây. Tôi nói rồi lon ton xuống căn bếp nhỏ. Nhìn xung quanh thì cũng không khác nhà tôi là mấy. Bước xuống thì thấy Hân ngồi khóc vì tôi nghe Hân. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai nhỏ nhắn của Hức, hức... Ư. Tiếng thút thít, tiếng nấc trong cổ họng của Không sao mà. Một tháng hai chúng ta cộng lại cũng 6 triệu. Trả nợ cho thằng cha kia 3 triệu. Còn tiền tháng này cũng chưa lấy nên đủ mà. Cậu yên tâm đi, đừng khóc nữa. Tôi nói nhỏ- Hức, tớ biết chứ. Nhưng hai ta còn đi học. Chỉ làm được buổi tối thì làm sao được 3triệu/tháng. Hức. Hân ngước mặt lên nhìn tôi. Hai hàng nước mắt chảy xuống hai gò má trắng Tớ sẽ tìm công việc part time khác. Tôi đáp chắc- Nhưng cậu cũng phải gửi tiền về nhà nữa mà. Hân không khóc nữa rồi nhìn tôi Tớ sẽ kiếm công việc khác phụ để kiếm tiền nhiều hơn. Bây giờ chân tớ đang đau không thể chạy quán được cậu nói giùm với chị Hương giùm xong thì tôi và Hân cũng không đề cập tới chuyện đó nữa. Hai đứa bắt đầu bắt tay vào nấu Hân rửa rau để tớ rán cá nha. Không mỡ nó té vào người cậu đấy. Tôi để con cá tươi và cái Ờ hi. Hân mỉm cười lấy rau ra Anh chị cần em giúp gì không? Cu Bo vào hỏi- Bo ra giúp chị Hân lặt rau đi. Tôi lật lật đảo đảo để cá khỏi cá xong tôi lại rán đậu một lúc thì cũng xong mọi việc. Cu Bo thì lên trên nhà trải chiếu. Tôi và Hân đảm nhiệm nhiệm vụ dọn cơm Cháu mời ngoại, em mời anh Quân, chị Hân dùng cơm. Cu Bo lễ phép Con mời ngoại dùng cơm. Tôi và Hân đồng Ừ, hai con ăn đi. Ngoại nóiBữa cơm diễn ra thật đầm ấm và hạnh phúc. Ăn cơm xong tôi dọn mâm xuống, Hân rửa bát, cu Bo thì rủ Hân cần tớ rửa với không? Tôi quay sang hỏi- Hi không cần đâu tớ rửa được mà. Hân mỉm cười nhìn Ừ. Tôi lên nhà chơi với cu Anh Quân chơi bắn bi với em không? Bo đưa ra một hộp đựng đầy bi đủ loại màu Chơi chứ. Thế là hai anh em bỏ bi xuống nền đất chơi Póc, trúng Anh Tiếp anh hết bi rồi Uầy, thua Hai anh em chơi vui ha. Hân bước lên thấy hai anh em chơi rồi Thôi anh không chơi nữa đâu, thua em hoài à. Tôi lắc đầu nói- Hehe, ở lớp em chơi siêu nhất Ừ. Tôi bước dậy ra rửa tay rồi lên ngồi cùng Chiều thằng Phong tới đó, mà nó biết nhà Hân không? Tôi quay qua Lần trước Phong chở tớ đi chơi đương nhiên là biết rồi. Hân đáp- Ừ nói chuyện thì cu Bo xen Chị Hân nè. Bo ngồi bắn bi ngước mắt lên nhìn Hân Gì Bo?- Sau này em không cho chị lấy ai Ơ, sao Bo lại nói vậy. Hân ngạc nhiên Vì em muốn ở bên Bo như thế này và em muốn anh Quân làm người yêu chị thôi. Cu Bo ngây thơ nói- Hở. Hân đỏ mặt nhìn qua tôi nói- Anh Quân chịu không? Bo hỏi tôi Anh thì anh chịu rồi quan trọng là chị em ý. Tôi nói Chị em đương nhiên là chịu rồi anh yên tâm. Cu Bo cười khanh khách nói- Ứ nói chuyện với hai người nữa. Hân đỏ mặt chạy ra ngoài vườn ngồi Chị Hân ngại kìa, Hừ. Hân quay lại lườm Cu một lúc trêu với Hân, tôi và cu Bo ra trèo cây rồi chạy lung tung đuổi nhau rồi hai anh em trải chiếu nằm lăn ra ngủ lúc nào không hay...[next]Chap 56- Hi, Chào Phong, Ơ, sao thằng Quân nằm ở Quân tới từ lúc trưa Hai người nói chuyện nhỏ nhỏ để Quân ngủ cái. Tôi nhíu mày rồi trở mình về phía được tí nữa thì cu Bo nhúc nhúc tôi Anh Quân, dậy dậy Bo sao thế? Tôi lờ đờ ngồi Oáp... Ao ông cho anh ủ í ữa Sao không cho anh ngủ tí nữa tôi giọng vẫn còn ngái Anh kia dẫn chị Hân ra ngoài kia ngồi rồi kìa. Bo Thì kệ chứ, sao nói với anh. Tôi nhíu mày Anh không sợ anh kia cướp mất chị Hân Ừ thôi dậy thì dậy ra ngoài kia anh em ta chơi nào. Tôi lò dò bước ra rửa Phong, mày tới sớm thế. Tôi rửa mặt xong rồi ra ngoài cùng Hân và thằng Ừ. Tao cũng mới Ừ, thế hai người nói chuyện đi. Quân vào trong này chơi với Cu Bo. Tôi nháy mắt với thằng Phong để tạo cơ hội cho Ơ, Quân ở đây chơi cho vui với tụi mình đi. Hân nheo mắt nói- Ơ. Thôi hai người nói chuyện đi tớ vào trong. Tôi nói- Thế Phong mình cũng vào trong nhà chơi đi. Hân nói rồi bước vào trong buổi chiều chơi lung tung cái này tới cái kia. Gần cuối tôi và thằng Phong hai đứa cũng phóng về vào nhà thì thấy Uyên, Sún, thằng Hòa đang ngồi ở phòng khách dưới Hi, chào mọi người. Tôi nói- Giờ mới về à thằng tó. Thằng Hòa nhìn tôi nói- Anh Kòi đi đâu mà trưa không về rồi tối mới vế thế. Sún nhí nhảnh hỏi Anh đi qua nhà chị Hân ý. Tôi Đi chơi vui ha. Uyên nói- Ừ nà. Tôi cũng đáp lại một cách trống không để mong Uyên ít chơi với tôi. Vì tôi không muốn nhỏ bị người ta nói ra nói vào và cũng vì tôi À Hòa, tao nhờ tí mày một chuyện được không? Tôi nói- Mày có chuyện gì thì nói đi. Nhờ cái gì chứ. Thằng Hòa thẳng thắn nhìn tôi À tao muốn tìm một công việc part time để kiếm tiền. Tôi nói- Chẳng phải anh làm ở quán caffê Băng Băng đấy sao? Sún ngạc nhiên hỏi- Anh giờ đang đau chân nên không chạy quán được. Tôi Quân thì khi nào cũng tiền ha. Uyên nói- Tôi thì thế đó, bạn thì có tiền rồi. Bọn tôi khác, bọn tôi nghèo nên phải kiếm tiền. Cuộc sống của gia đình tôi đều cần có tiền không giống như mấy người. Có ăn có mặc rồi. Tôi nói với Uyên. Tôi biết nhỏ đau lắm chứ nhưng tôi vẫn nói vì như thế sẽ tốt hơn cho Uyên và ngước mắt nhìn tôi như không tin vào mắt mình. Rồi nhỏ chạy ra khỏi nhà luôn. Từng giọt nước mắt Uyên tuôn ra, tôi cũng không khác gì đứng đờ ra. Có phải tôi đã làm đúng. Nhưng tôi đã làm tổn thương một cô gái tốt chính là Anh bị sao à? Anh chưa xong với em đâu. Sún lườm tôi rồi chạy theo Uyên- Mày bị điên à, mày nói thế hay là cũng ám chỉ cả tao. Bốp. Một cái đấm của thằng Hòa dành cho Tao làm thế chỉ muốn tốt cho Uyên thôi. Mày biết gì không khi đi cùng với Uyên, Linh hay ai khác, mày thấy họ nói gì về tao không Nghèo, đào mỏ... Tao thì không quan tâm đến mấy lời đó. Tao sợ khi đi cùng Uyên hay ai khác Uyên sẽ bị chê bai, khinh thường. Tôi thả lỏng người xuống Tao xin lỗi. Thẳng Hoà thả lỏng người xuống, ngồi gần tôi Không sao, tao chỉ cần mày hiểu là được. Giờ tao muốn mày giúp một việc nữa. Giúp Uyên giùm tao. Tôi Mày yên tâm Uyên cứ để tao lo. Mà mày bây giờ mày muốn làm việc gì? Thằng Hoà hỏi Làm cái gì cũng được. Tôi nói- Hay mày làm gia sư đi, để tao tìm Ok...Nói chuyện xong thì thằng Hòa cũng đi giúp tôi tìm việc. Tôi từng bước từng bước lên mình trên giường, tôi nhắm mắt suy nghĩ về sau sẽ đối diện như thế nào với Uyên. Tôi lo cho nhỏ lắm, Uyên là một người có tính cách nhí nhảnh đáng yêu nhưng đôi lúc cũng lạnh lùng không rồi mà Uyên vẫn chưa về. 19h vẫn chưa. Tôi nóng ruột cứ đi đi lại lại dưới phòng. Trong nhà thì không có ai, tôi lại đơn độc một Bịch. Bịch. Tiếng bước chân bước vào, tôi đoán chắc là Uyên và Sún trong đập mắt vào tôi là hình ảnh một cô gái với mái tóc rối mù, ánh mắt không có một cảm xúc, Uyên im lặng bước qua tôi như xem tôi là vô hình vậy. Tôi mỉm cười trong lòng chắc hẳn nhỏ ghét tôi Chát. Một cái tát của Sún dành cho Anh là đồ Sún em không hiểu đâu. Tôi không tránh né cái tát của Sún bởi vì tôi đáng bị Anh biết không, vì anh mà chị Uyên bị như thế. Anh thì có cái gì chứ. Anh không biết lúc nãy chị ấy như thế nào đâu, huhu. Sún cũng khóc rồi chạy lên phòng. Tôi một mình đứng như vậy, từng giọt nước mắt rơi xuống... "TỚ XIN LỖI, UYÊN À... "[next]Chap 57Tôi cứ đứng như thế, một lúc sau thì Thằng Hòa bước vào thấy tôi đứng đó Mày ở đây làm gì thế?- Uyên về rồi, nhìn nhỏ tội lắm. Tôi ủ rũ ngồi bệt xuống nền Tao làm sai rồi phải không? Tôi nhìn nói Tao cũng không biết, mà báo cho mày một tin tốt đây. Thằng Hòa ngồi xuống cạnh tôi Chuyện gì?- Tao tìm được gia đình tìm gia sư rồi. Từ tối mai cứ tới địa chỉ này. Mà có điều là, con nhóc đó mới lớp 9, được nuông chiều quen rồi. Tao lấy thông tin là nhà đó thấy 6 gia sư tới làm đều bị nhỏ đó phá đuổi về hết không ai chịu nổi quá một tuần. Thằng Hòa nói- Yên tâm, tao làm được. Tôi cầm tờ giấy trên tay Thôi lên ngủ đi mày. Mai còn đi học. Hai thằng khoác tay nhau bước về về phòng tôi thả mình vào giấc ngủ lúc nào không hay Oáp. Tôi nhíu mày tỉnh vào WC vscn, tôi bước xuống nhà thì thấy Uyên đã có mặt ở dưới không biết phải đối diện như thế nào. Thôi thì im Chào. Tôi nóiUyên không nói gì nhỏ bước qua tôi, rồi lại rán trứng, tôi thì lại pha mì tôm. Uyên cứ làm việc của mình mà không hề chú ý đến tôi. Tôi thì khác, nhìn kĩ lại Uyên. Đôi mắt nhỏ thâm lên vì khóc thì một lúc thì thằng Hòa với pé Sún cũng xuống. 4 đứa bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Nhưng không khí ngày hôm nay khác, không một ai nói gì? Im xong thì Uyên lấy xe của nhỏ phóng đi trước tôi thì đi song song với thằng một lúc cũng tới, tôi phóng vào nhà xe để Ơ, Đợi tớ đi cùng với. Na ở đằng kia Chân cậu thế nào rồi? Na bước lại gần tôi hỏi- Chân tớ đỡ hơn rồi. Tôi đáp- Hì, tớ xin Lỗi phải gì, cậu cũng đâu cố Mà tại sao lúc đó cậu lại ngã thế, tớ đánh nhẹ mà. Na nhìn tôi nói- Nhẹ của cậu như thế. Thì chắc mạnh là tớ không còn trên này nữa Eo, làm gì đến. Mà chiều cậu rảnh không?- Có, cậu hỏi làm gì?- Chiều cậu đi chơi với tớ đến dự sinh nhật con bạn được không? Na nhướn mày Sao cậu không tìm ai khác đi, à mà chiều tớ...- Cậu mà không đi là như thế này nhé. Na nói rồi giơ nắm đấm ra dọa Để tớ xem Không xem xét gì nữa, chiều 15h tới nhà tớ. Không đến thì tự xử đi nhé. Chân bị rồi đừng để giờ bị Tay. Na buông một câu đe dọa tôi rồi chạy đi không để tôi ú ớ gì thêm lại cà nhắc vào vào trong thì cũng nhiều đứa đến Thằng đệ giờ mới tới à. Thằng Trung nói- Đệ cái đầu mày ấy. Tôi nhăn mặt rồi bước vào chỗ ngồi cất Hi, Trang. Tôi cúi xuống Ừ. Hi. Trang cười- Trang đến sớm thế?- Tớ cũng mới tới Hi, Mà Uyên hôm nay sao vậy. Tớ thấy Uyên khác khác. Trang hỏi, tôi nhìn xuống Uyên. Nhỏ đang nằm trên Cậu xuống ngồi với Uyên đi. Tôi nói- Uyên, cậu sao thế. Trang nhỏ nhẹ hỏi Tớ không sao tớ hơi mệt thôi. Uyên nói- Mày chơi cái gì thế. Thằng Hiếu Mobi army. Thằng Huy một bên đáp- Bắn nhau hay Ừ, lúc sau thì Linh, Lan Anh, thằng Phong, Hân bước vào lớp cùng một Hi- Hi, Quân. Hân nói- Sao đi cùng lúc luôn vậy. Tôi hỏi- Thì gặp nhau rồi đi chung luôn. Thằng Phong nói- Linh chơi trò gì thế? Tôi lại hỏi thì thấy nhỏ đang chơi gì Anggy Là trò gì. Cho tớ chơi được không?- Nè. Linh đưa máy IPHONE4 cho thì lần đầu cầm cái máy cảm ứng. Cũng chả biết chơi như thế nào. Thoát ra màn hình thì thấy ảnh tôi và Linh khi chụp ở quê ở giữa màn Xóa đi sao còn để làm gì? Tôi nói- Không thích đó. Linh nói- Ơ, cậu...- Cậu gì? Muốn xem ảnh thời ađam của cậu không? Linh nói- Là sao?- Nè, muốn cái này cho mọi người biết không? Linh giơ ra trước mặt tôi là một thằng bé 2 tuổi đang bò dưới nhà trên người không có một mảnh vải. Híc. Không ai khác thằng trong ảnh là tôi lúc Cậu chụp lúc nào thế?- Bí Cho tớ mượn điện thoại tiếp được không? Tôi nói tiếp- Không...[next]Chap 58Nói chuyện một lúc với Linh rồi cũng vào đầu là tiết Văn. Trong giờ học vẫn thế, không có gì để nói. Tôi ở phía trên cứ quay xuống Uyên. Nhỏ không thấy tôi nhìn, Uyên vẫn đang chú ý học. Tôi mỉm cười quay ra chơi tiết 1 thì Trang nói với tụi Cái con hôm qua tới đấy. Tớ nghe tụi nó nói tí ra về đánh Uyên phải. Trang nói- Kệ nó, xem nó làm gì? Uyên nói- Để tớ gọi chị Oanh. Trang nói rồi lấy điện thoại ra Để tớ nữa. Linh cũng rút điện thoại ra Ặc, chuẩn bị xem film chưởng miễn phí rồi tụi mày ơi. Thằng Khánh nham nhở Tí cần tụi tớ giúp gì không? Tôi nói- Tôi cần tất cả bạn tôi, trừ ông. Uyên không nhìn tôi mà Ừ. Tôi đápHầu như mọi người đều ngạc nhiên trừ thằng Mày với Uyên sao thế? Thằng Trung kéo tôi ra ngoài hành lang Không có gì đâu? Tôi lắc đầu nói rồi bước Gọi xong rồi, tí xem ai xử ai. Trang lạnh lùng nói- Tớ cũng Ok rồi. Linh cất điện thoại rồi Tớ cũng xong rồi. Cảm ơn mọi người nhé. Uyên cười với tất cả mọi người trừ Tớ với Lan Anh không giúp gì được. Xin lỗi nha. Hân e dè Hì, không Mà con kia cũng liều nhỉ dám đụng vào mấy hotgirl lớp ta. Thằng Phong Giờ cho nó hết liều luôn. Thằng Khánh Hehe, im lặng bước một mình ra ngoài hành lang nhìn xuống bên sing cả gái cả trai đều chơi vui vẻ, đá cầu, bóng chuyền, nhảy dây, trêu nhau... Tôi thấy mình thật hạnh phúc khi được đi học. Có nhiều người như tôi bây giờ đang làm thuê, kiếm tiền vì nhà nghèo hay vì lí do khác. Tôi thấy mình rất may mắm và được ông trời đứt dòng suy nghĩ bằng tiếng trống vào học. Tiết 2 cũng tiết nghe giảng thì Hân quay xuống tôi Cậu với Uyên sao thế?- Không có gì đâu, hi. Tôi cười Có phải vì những lời hôm qua không?- Tôi im lặng không nói gì?- Gì?- Tí ra ngoài này tớ có chuyện muốn nói. Lan Anh Nói giờ đi. Tôi nói nhỏ- Tí nữa. Lan Anh nói xong rồi quay lên nghe quay xuống phía dưới thì nhận được ánh mắt tò mò của Linh. Hình như Linh nhận ra điều gì đó. Con gái thì nhạy cảm lắm, có giác quan thứ 6. Tôi nhìn Linh rồi nhìn xuống Uyên rồi quay ra chơi tiết 2. Vẫn không có gì đặc trưng ngoài mấy câu chuyện, chém, tám của mấy thánh trong Mày biết gì không? Thằng trong lớp- Gì?- Hôm qua tao tới nhà gấu mày biết mẹ gấu nói gì với tao không?- Gì?- Lần này tao tiếp. Lần sau tao hiếp mày vì dám dụ dỗ con gái bà...- Bó tay. Com với thằng 3 vào là tiết Lý. Giống như mấy tiết trước không có gì trong giờ học. Có thì mấy thánh nói chuyện riêng ra chơi tiết 3, cả bọn lại tập trung vào nói Trang Cậu ăn gì mà xinh thế? Thằng Hòa nịnh Tớ ăn cơm! Cậu hỏi lạ. Trang lắc đầu nhíu mày nhìn thằng Hòa Thì tớ ăn cơm mà không thấy...- Ý gì đây? Trang nhéo mày Ơ, không. Tớ hỏi thế thôi à. Thằng Hòa đáp- Haha. Thằng nhát gái. Thằng Trung Nhát cái đầu mày á. Mày với cái chị kia thì sao? Lái máy bay có ngày ngã đau. Thằng Hòa Troll lại thằng Định mệnh thằng chó, tao thông mày chết. Thế là thằng Trung chạy qua đuổi thằng Hòa. Hai thằng cứ đuổi nhau làm cả bọn cười ầm ầm...[next]Chap 59- Quân, ra đây tớ hỏi xíu. Lan Anh gọi tôi- Gì vậy cậu. Ra đến ngoài hành lang tôi Chuyện cậu với Uyên là sao? Lan Anh nhìn thẳng vào tôi Sao là sao, tớ thấy bình thường mà. Tôi tránh ánh mắt của Lan Anh nhìn xuống Cậu nói Sao tớ phải nói dối cậu làm gì? Tớ và Uyên vẫn bình thường mà. Tôi không nhìn Lan Anh mà nói Thế tại sao ánh mắt cậu giống như đang trốn tránh Tớ lừa, đào mỏ Uyên chán rồi, chuẩn bị tới Linh, cô ta cũng nhà giàu. Tôi quay mặt lại thấy một bóng dáng thân quen đang núp sau cánh cửa. Tôi thấy thế nên nói dù trong lòng không muốn nói ra những lời Tớ không tin cậu là người như thế. Lan Anh lắc lắc vai tôi Giờ cậu biết tớ như thế nào rồi đó. Hàiz. Thế nhé, đừng có nhìn mặt mà phân biệt tốt xấu. Tôi cười khẩy bước vào lớp thì bóng dáng thân quen đó chặn lại phía Ơ. Tôi giả vờ ngạc Chát. Linh lạnh lùng giành cho tôi một cái tát, nhỏ hình như đã dùng hết sức tát vào má tôi, máu từ khóe miệng ứa ra một Linh, Quân hai người sao thế? Thằng Trung thấy thế liền hốt hoảng chạy lại cùng cả đám hỏi. Cả lớp thì chú ý, xì xào, bàn tán...- Quân, mày sao thế? Thằng khánh hỏi Haha, giờ thì biết cái mặt rồi nha. Uyên cười Sao vậy Quân. Trang từ từ Không có gì đ. â. Chát. Cái tát này là của Uyên giành cho Tao không ngờ mày là người như thế, lúc trước tao tưởng mày khác với những đứa tao quen, nhưng tao lại ngu đến mức như thế. Uyên nói- Mọi người giờ biết rồi nhé, out khỏi nhóm được rồi. Linh nhếch mép Mày bị sao thế, giải thích cho tụi tao đi. Thằng Khánh nắm lấy cổ áo tôi lắc Mọi người...- Hân. Tôi nhíu mày rồi kéo Hân ra Quân, sao cậu phải làm thế. Hân hai mắt long lanh, nhìn là biết sắp Hì. Tớ không sao. Tớ muốn tốt cho mối quan hệ bạn hè thôi mà. Giờ tớ chỉ có cậu thôi á. Tôi mỉm cười nhưng lòng đau lắm. Nước mắt đang cố nín ở bên Tớ biết rồi. Hấc. Hân nói rồi nước mắt tuôn Không khóc mà. Giờ sắp vào học rồi. Mình vào Ờ. Hân quệt nước mắt rồi bước vào cùng vào lớp tất cả ánh mắt đều nhìn tôi vẻ khinh bỉ. Nhưng tôi không quan tâm cho lắm. Linh và Uyên thì không liếc lấy tôi một lần. Lan Anh, Phong, Trang, Trung, Khánh đều im lặng nhìn tôi giống như muốn có một lời giải thích phù hợp. Thằng Hòa thì chắc hẳn cũng biết lí do tôi làm vậy 4 là tiết Lịch Sử bắt đầu. Tôi cảm thấy tiết học nặng nề. Bên dưới tôi là Linh, Uyên, Trang. Bên cạnh là Lan Anh. Mọi sự im lặng bao trùm xung quanh trong cái tiết học chán nản một lúc cũng tới giờ ra lớp ra về gần hết chỉ còn tôi và 9 người Mày còn đứng đấy làm gì sao không về đi. Uyên nói Kệ hắn đi. Linh tiếp- Mọi chuyện đều có cách giải quyết, mọi người bình tĩnh lại đi. Thằng Phong nhăn mặt nói- Không bao giờ tớ xem hắn là bạn nữa. Uyên nhìn thẳng vào mắt tôi Quân. Hân nhìn tôi nói- Đi thôi. Cả bọn đi trước tôi im lặng với Hân đi sau bước ra đến cổng trường thì thấy 10 đứa con gái tóc xanh mỏ đỏ đứng ở bên kia và Linh, Trang thì gọi người cũng ở bên kia đường nhưng tụi nó đứng tản ra nên mấy đứa đó không chú ý Cuối cùng mày cũng chịu ra rồi à con điếm. Con đó chỉ vào mặt Uyên Bốp. Chát. Một cái tát của Linh dành cho con Mày là đứa nào? Nói xong con đó nhảy vào cầm tóc Linh Tụi mày lên. Con đó nói nhưng tụi kia bị mấy người của 3 nhỏ vây kín Mày, tụi mày. Con đó hoảng Giờ thì xem nha con chó. Uyên vào đánh con Chát. Thế là 3 nhỏ vào đánh. Tôi thì thấy khó chịu lắm. Nhìn thấy con kia bị đánh cũng thấy tội tội sao DỪNG LẠI. Tôi kêu lớn rồi vào cản 3 nhỏ Mày muốn gì? Uyên bực tức nói- Đánh thế đủ rồi. Tôi đỡ con kia Mày muốn làm anh hùng rơm à thằng chó. Một thằng trong nhóm Uyên Im lặng. Rồi tôi cà nhắc vào Bạn về đi. Tôi nói nhỏ với con Mình cảm ĐỨNG LẠI. AI CHO MÀY VỀ. Uyên hét lớn, nhìn cái con bị đánh thì đầu tóc bù xù, quần áo xộc Bạn cứ về đi. Tôi nói mà không quan tâm đến lời Thôi, thế được rồi. Lan Anh, Hân, cùng tụi con trai vào Hân lên xe tớ chở về. Tôi ánh mắt buồn nói Cẩn thận đấy Hân. Tớ ngửi thấy mùi... Linh lạnh lùng nói- Không sao đâu Linh. Hân nói rồi nhìn vào mắt tôi. Chắc nhỏ biết tôi bây giờ như thế cùng Hân phóng xe về nhà nhỏ...[next]Chap 60Trên đường về nhà Hân, nhỏ im lặng không nói Thôi, tớ về luôn đây. Tôi quay xe lại khi chở Hân về tới nhà- Ừ, cậu về nhé. Hân mỉm cười nhìn Ừ quay xe đi, rồi đề ga phóng đi lung tung. Cuối cùng tôi dừng lại ở Bờ Hồ. Tìm một góc im để ngồi. Nhìn lơ đễnh xung quanh thì thấy nhiều học sinh cũng đang trên đường về nhà. Nhìn lại mình thì có nhà nhưng không về được. Cũng phải thôi ví phải đi học và đi làm một lúc thì tôi cũng phóng về Mày đi đâu giờ mới về thế? Thằng Hòa ở dưới phòng khách thấy tôi bước vào liền Tao chở Hân về rồi đi loanh quanh ý mà. Tôi cười đáp- Mày nghĩ mày làm vậy đúng hay Tao không biết nhưng tao chỉ có thể làm vậy thôi. Tôi thở dài Ừ, tao tin mày làm đúng. Có gì thì cứ nói Ừ, mà Uyên với bé Sún đâu rồi? Tôi hỏi- Đang ở trên phòng Mà tao chưa biết nhà thuê tao làm gia sư. Tôi hỏi Ặc, tao cũng quên mất mày chưa biết đường nhỉ? Tối tao đi với mày. Thằng Hoà Thôi, tao lên phòng đây mà mày giấu chuyện tao đi làm gia sư bước lên phòng cất cặp rồi bước vào WC rửa mặt cho tỉnh đồ áo một lúc rồi cà nhắc bước xuống Im Có cần anh giúp gì không? Tôi cà nhắc tới chỗ Bé Sún và Uyên đang nấu Mày lên đi, tụi tao không cần mày giúp. Uyên quay lại Chị Uyên... Sún ngạc nhiên Chị không sao đâu, chị khuyên em nên giữ khoảng cách với tên này. Uyên thẳng thừng nói- Ơ. Sún không biết nói gì? Bé giận tôi nhưng không tới mức giận như im lặng lại rán cá kệ nhỏ nói gì thì Sao mày không nói gì thế? Hay là Câm rồi. Uyên nói Cô nói hơi quá rồi đó. Tôi bực mình quay sang Chị hơi quá rồi đấy, chị xin lỗi anh Kòi đi. Sún nhăn mặt nói- Xin lỗi hắn ư, không bao giờ. Uyên nhếch mép cũng không nói gì nữa nấu ăn xong thì 4 đứa lại ngồi vào bàn ăn. Nhưng không khí vẫn như vậy khó chịu thúc bữa ăn một cách tẻ nhạt. Tôi lại lên phòng Cốc cốc. Tiếng gõ cửa- Sún. Tôi lại mở cửa thì thấy bé đang đứng Em muốn hỏi anh chuyện này? Sún kéo tôi ra ngoài lan Chuyện gì?- Sao anh phải làm thế? Sún quay qua hỏi Làm gì là làm gì? Tôi nhíu mày Anh nói ra Anh vào phòng đây. Tôi bước vào phòng lẩn tránh câu hỏi của thả mình vào chiếc giường ngủ một giấc ngon lành lúc nào không hề hay Oáp. Tôi nhíu mày tỉnh dậy rồi bước vào WC thả mình vào dòng nước mát lạnh từ vòi hoa sen chảy xuống nhà thì thấy Uyên vừa đi ra ngoài luôn. Tôi dõi theo thì thấy nhỏ đang ngồi trên xe thằng gì đó quen lắm mà tôi lúc đó không nhớ bật Tivi lên xem phim đánh nhau kênh HBO. Tôi ở quê cũng được xem cáp ở nhà một bên rồi. Lúc đó nhỏ thấy phim đánh nhau là dán mắt vào buổi chiều cũng không biết làm gì. Tôi lấy bóng ra đá một mình, rồi vào trong phim mở đầu xem Tom And Jerry. Ngồi xem mà cười vì con mèo Tom ngu xem một lúc cũng xong thời gian của một buổi Hòa đi đâu cũng vừa Đi đâu cũng không gọi tao. Tôi nói- Tao đi sinh nhật con bạn, tao biết tính mày nên tao không muốn gọi. Thằng Hòa đáp- Ừ, chỉ có mày hiểu tao đó. Thôi vào tắm đi thằng tó tao nghe hôi hôi ở xung quanh Đậu xem lại mày đi. Khác gì Tao chả có gì cả, thôi, kút để tao xem film hoạt hình. Tôi đá mông lơ mơ xem film thì thấy Uyên về. Thằng chở Uyên không ai khác chính là thằng người yêu trước của Na. Vì lúc trước tôi chở Na về nhà thì thằng này chở một thằng nữa phóng vào nhà vào thấy tôi nhưng nhỏ không thèm nhìn lấy một thì lo cho Uyên lắm, cái thằng kia không thể tin tưởng một lúc rồi 4 đứa lại ngồi vào bàn cơm xong tôi lên phòng ăn mặc quần áo gọn gàng rồi soạn một cuốn sổ tay và một cuốn sách giáo khoa, bài tập nâng cao Toán lớp 9 vì đứa tôi làm gia sư học kém bị xong tôi và thằng Hòa phóng đến nhà thuê tôi làm gia sư. Đi thẳng từ nhà ra rồi quẹo trái đường xyz rồi lại chạy thẳng rồi quẹo phải. Tiến sâu vào bên trong thì thằng Hòa dừng trước một ngôi nhà to, 4 tầng... Mới đây chàng ca sĩ điển trai Noo Phước Thịnh đã gây bão mạng xã hội bởi một dòng caption cực kỳ “ẩn ý” khi mở livestream tại nhà khiến khán giả nháo nhào vì “thính” này sốc quá. Nội dung chínhNoo Phước Thịnh mở studio tại gia mùa dịchNhưng spotlight lại đến từ caption 18+ của Noo Phước ThịnhNoo Phước Thịnh xóa bài đăng vì nhiều tranh cãiNoo Phước Thịnh mở studio tại gia mùa dịchTối 3/9/2021, sau một thời gian dài “nghỉ ngơi” vì dịch bệnh Covid-19, chàng ca sĩ điển trai Noo Phước Thịnh đã quay trở lại với một món quà tinh thần bất ngờ dành cho fan hâm mộ và khán giả. Anh đã đăng tải một video âm nhạc “cây nhà lá vườn” được quay tại nhà với ca khúc Mãi Mãi Bên Nhau – bài hit “tủ” của nam ca sĩ được đông đảo người hâm mộ lẫn công chúng vô cùng yêu chỉ là một video “handmade” tại gia nhưng Noo Phước Thịnh vẫn đầu tư rất bài bản, trau chuốt như quay MV xịn xò thực sự. Nam ca sĩ diện vest trắng lịch thiệp, làm tóc kỹ càng, thiết kế background chỉn chu, lấp lánh như đang biểu diễn trên sân khẩu broadway vậy. Với sự chuẩn bị công phu này đã mang đến cho khán giả một màn trình diễn chuyên nghiệp vừa đã tai vừa mãn nhãn. Nam thần Noo Phước Thịnh dù ở nhà cũng khiến khán giả cả nước điên đảo vì nhan sắc của mình. Ảnh Facebook Nguyen Phuoc ThinhNhưng spotlight lại đến từ caption 18+ của Noo Phước ThịnhTất nhiên gương mặt điển trai, giọng hát nội lực và màn trình diễn chuyên nghiệp, đầy cảm xúc của Noo Phước Thịnh khi thể hiện bài hát nổi tiếng được đông đảo khán giả yêu thích đã là điểm nhấn ấn tượng cho đoạn clip này. Nhưng rất nhanh chóng, khán giả lại bị thu hút bởi một thứ không liên quan gì đến bài hát, chính là caption đính kèm với đoạn video của nam ca sĩ. Dòng caption giúp Noo Phước Thịnh “gây bão” MXH đêm qua. Ảnh Facebook Nguyen Phuoc ThinhHiểu đơn giản thì đây có thể coi là một lời quảng cáo cho Google Translate, bởi đúng là mỗi khi nhấp vào Google Translate thì nó sẽ dịch nội dung văn bản bạn yêu cầu ra. Nhưng với caption của Noo Phước Thịnh thì quả thực chẳng ai có thể nghĩ theo đường thẳng như vậy cả. Đã thế Noo còn gợi ý “gọi anh là Google Translate”. Với nhan sắc và sự quyến rũ như vậy của anh chàng thì ai có thể nghĩ đến Google Dịch theo nghĩa thông thường được chứ. Nhan sắc này thì ai cũng muốn dùng Google Dịch mất. Ảnh Facebook Nguyen Phuoc ThinhVà đương nhiên từ bạn bè, đồng nghiệp đến khán giả 10 người sau khi đọc caption của Noo Phước Thịnh thì 11 người đều hiểu theo nghĩa “không trong sáng lắm” kia. Từ MC Phí Linh, Khả Như, siêu mẫu Xuân Lan, Tuyền Tăng, NS Nguyễn Minh Cường,… ai cũng phải “ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa” trước caption của chàng Noo. Còn fan hâm mộ của anh chàng thì khỏi nói, phấn khích tới nỗi “báo công an” bắt chàng đẹp trai này lại chứ cứ để thả thính vậy nguy hiểm cho con tim của nhân loại quá. Phản ứng của dàn sao Việt và khán giả phấn khích đến mức Noo Phước Thịnh phải xóa đoạn video và caption đi. Ảnh Facebook Nguyen Phuoc ThinhBên dưới bài đăng video và dòng caption “thả thính 18+” của Noo Phước Thịnh, có một số coment không được duyên dáng lắm đã gọi nam ca sĩ là “chị” và còn trêu đùa việc anh là gay, “bóng gồng”. Noo Phước Thịnh đã có những đáp trả gay gắt đối với những người này. Cũng có những ý kiến trái chiều về caption của Noo Phước Thịnh Ảnh Facebook Nguyen Phuoc Thinh Cũng có những ý kiến trái chiều về dòng caption của Noo Phước Thịnh. Ảnh Facebook Nguyen Phuoc Thinh Cũng có những ý kiến trái chiều về caption của Noo Phước Thịnh Ảnh Facebook Nguyen Phuoc ThinhĐặc biệt, Noo Phước Thịnh đã phản ứng gay gắt với một bình luận gọi nam ca sĩ là “chị” trong bài đăng này. Noo Phước Thịnh sẵn sàng “tiếp hết” những người có quan điểm này. Ảnh Facebook Nguyen Phuoc ThinhSau những bình luận tranh cãi đó, sáng nay 4/9 thì clip trên Facebook cá nhân của Noo Phước Thịnh đã bị đã nghe bài hát Mãi Mãi Bên Nhau phiên bản “cây nhà lá vườn” của Noo Phước Thịnh chưa? Nếu chưa thì hãy thưởng thức lại giọng ca nội lực của nam ca sĩ và tạm quên đi dòng caption ấn tượng chiếm hết spotlight kia chấn vì group “Ghét cha mẹ” gần 5K thành viên Chửi mắng, nguyền rủa cha mẹBộ đội đi chợ giúp dân Những câu chuyện đáng yêu lẫn dở khóc dở cườiReview phim Cinderella 2021 Lọ Lem phiên bản parody “cười ẻ” của Camila Cabello Sau một lúc thì bọn kia cũng đi lên và tôi thấy Hân trong tay đang cầm 1 chai Sting dâu. - Hì, nước của tớ phải không? Tôi cười và tính lấy thì bất chợt... - Không cho uống. Uyên giật chai nước trên tay Hân rồi bẽn lẽn nguýt dài nhìn tôi đang đứng phía bên Ngọc. - Ơ, kì vậy. Trời đánh tránh bữa ăn à nha. Tôi cà khịa lại vì bị giật mất cái chai nước. - Ngon lấy lại đi. Uyên đưa ánh mắt thách thức. - Hì, Ngọc bạn nói chuyện gì với thằng bạn của tui mà thấy khuôn mặt tâm trạng thế! thằng Khánh nói vẻ mặt gian gian. - Không mình với Quân nói gì đâu. Chỉ là... Mà thôi, mình vào lớp trước đây. Hì Quân, tớ vào trước nhé. Ngọc mỉm cười nói với tôi rồi bước vào trong. - Thôi, vào trong đi. Giờ đứng ngoài hành lang suốt à! Thằng Trung nói. Mấy đứa bạn vào trong cả thì tôi vội quay lại gọi Linh Xinh Gái. - Linh. -... Linh không nói gì mà cũng bước lại đứng gần tôi. - Khi nào tớ khoẻ tay thì hai đứa mình về quê tiếp nhé. Tôi chậm rãi nói rồi nhìn sang Linh. - Ờ hi, nhất trí òy. Nhỏ hấp háy mắt cười. - Ờ hè, ok nhé. Hứa đấy nha. Tôi giơ ngón tay út ra. - Ôi, đau tay mà cứ cố. Tớ hứa được chưa! Linh cười tươi như hoa. Đôi lúc tôi nghĩ mình thật yếu đuối, đôi lúc tôi cũng cần một bàn tay và đôi lúc tôi cũng cần một người hiểu mình. Ngay bây giờ đây, và chính lúc này đây. Tôi có cảm giác rất yên bình và thoải mái khi đứng bên Linh. Tôi không biết diễn đạt tâm trạng này như thế nào nhưng chắc chắn một điều rằng "Tôi thấy Linh dễ xương nhất từ trước tới nay" - Hôm nay cậu bị gì à? Linh cảm thấy tôi lạ nên nhỏ hỏi và tôi chỉ mỉm cười cho qua và cả hai cùng bước vào lớp. Mấy tiết học trôi qua nhanh chóng, lúc ra về thì tôi cũng ngồi xe thằng Hòa. Lúc ở cổng trường gặp hai thằng Phương và Quang nên mấy thằng rủ nhau đi ăn kem vì thời tiết lúc này đang nắng và nóng. Tôi thì cũng Ok luôn vì lúc nãy đang ức bị Uyên lấy mất chai Sting. Team 12 đứa cùng phóng tới quán kem ven đường. Bước vào trong thì tôi thấy khách trong quán cũng khá nhiều, chủ yếu là tụi học sinh tuổi bằng tụi tôi. Tôi để ý phía bên trái cạnh góc bàn có một nhóm nữ sinh nhìn thì thấy có một đứa xinh là thôi. Quán được trang trí cũng đẹp mang một không khí lãng mạn khi khách hàng đến. Đó là lúc tôi nghĩ quán về đêm chứ ban ngày thì bình thường như lên phường. - Cô ơi! Cho tụi cháu 2 kem xôi, 5 chè thập cẩm, kem vani, kem sữa. Lan Anh và Trang hí hoáy viết ở giấy. - Trang, cậu không gọi chị Oanh tới ăn luôn à! Tôi đề nghị. - Ờ, tớ quên mất, để tớ gọi cho. Nhỏ lục trong túi rút điện thoại ra và gọi. - Đúng đó, gọi thêm chị hằng nữa. Thằng Trung chớp cơ hội liền nói. - Mày được thế là nhanh. Hoà càu nhàu. Sau một lúc thì chị Hằng, Oanh và anh Long cũng tới thế là quán kem đông vui hẳn lên. Nói chuyện một lúc thì kem cũng được đưa ra. Thế là sau 5 phút 14 cốc kem đã vơi hao đi phần nào còn tôi thì nhìn tụi nó ăn. - Quân, mày không ăn hả. Thế thì đem Phương nói - Tay tao thế này mày nghĩ tao ăn bằng niềm tin hả. Tôi quắc mắc nói. - Hoà cậu sang bên kia ngồi đi. Hân nói. - Hở, làm gì cơ. Nó hỏi lại vẻ mặt ngơ ngác. - Qua ngồi chỗ mình nè. Hân nói rồi chạy qua chỗ cạnh tôi còn thằng Hòa lại ngồi chỗ Hân. Mọi người cũng hiểu và cũng không nói gì. Thế là trong quán kem tôi là người được chăm sóc tận tình nhất... [next]Chap 92Sau một lúc thì cũng giải tán ai về nhà nấy. Trên đường về thì thằng Hòa chở tôi. Còn Uyên chở nhỏ Hân. Vì nhà Hân cũng cùng đường về luôn. - Uyên, mặt cậu sao thế? Hai bên đi song song với nhau nên tôi vừa quay sang thì thấy khuôn mặt đó. - Sao đâu, mặt tớ vẫn vậy mà. Uyên quay sang thản nhiên đáp. - Ờhm, hi. Hân ngoại thế nào rồi, vẫn khỏe chứ và còn chuyện thằng cha kia nữa sao rồi! - Bà cũng bình thường và còn chuyện kia cũng như thế! Hân cười gượng rồi quay mặt sang bên kia. Tôi cũng biết mà im lặng rồi lặng lẽ nhìn hai người con gái đi bên cạnh mình. Sau này tôi nghĩ có phải ông trời đã quá ưu ái cho tôi khi được gặp những người bạn, người yêu như thế hay không. Cảm xúc tâm trạng của một thằng con trai ở quê mới lên thành phố vừa bỡ ngỡ vừa tò mò. Họ không phải tò mò vì tiền hay vì cái gì khác mà họ tò mò vì cái tính cách con người trên đây mà thôi. Bước vào nhà sau một buổi học mệt mỏi thì tôi lại lon ton đi về phòng mình và nằm. Bầu trời bên ngoài vẫn thế vẫn nắng chang chang như cái lò sưởi mùa hè. Nằm một lúc thì thấy mồ hôi ra thế rồi lại tắm...Vào bên trong tôi cố gắng chịu đau và lần đầu tiên trong lịch sử tôi tắm trong nhà mà mặc cả quần áo. Ngắm lại mình trong gương tôi thấy mình như một con người khác. Tắm một lúc cũng xong tôi lò dò bước ra phòng với bộ dạng ướt sũng như chuột lột vậy. - Cốc cốc. Hòa ơi, tao nhờ tí nè. Tôi nói nhỏ để nó đủ nghe. - Gì mày. Nó bước ra với ánh mắt khó hiểu. - Giúp tao mày. Tôi nhìn nó với ánh mắt long lanh. - UYÊN ƠIII. Nào ngờ thằng Hòa nó tự nhiên gọi to. - Gì... mày tính làm gì thế ? - Hềhề, không có gì ? Tao chỉ nhờ người giúp mày thôi. Nó cười đểu rồi nháy mắt. - ƠI, cậu gọi gì tớ thế Hòa? Uyên chạy sang và nhìn thấy bộ dạng ướt sũng của tôi và điệu cười đểu của thằng Hòa. "Anh em như cái shit" tôi lẩm nhẩm trong miệng và không biết phải đối phó như thế nào đây? Thiệt là khổ quá đây mà! - À không có gì ! Chỉ là ... Thôi, việc còn lại là do mày nhé. Tao ngủ đây. Nó nói rồi ghé sang nói nhỏ với tôi. - Mày sẽ biết tay tao lúc tay tao khỏi. Tôi gằn giọng rồi thằng Hòa không đáp mà cười hả hê bước vào và bây giờ ngoài hành lang phòng chỉ có hai bóng người. Một người thì bộ dạng ướt sũng đang bối rối không biết phải đối diện thế nào với người trước mặt. Ngược lại, đối với người này thì đang nhìn về đối phương với vẻ khó hiểu. - Không nói gì thì tớ về phòng nhé. Uyên thở dài rồi lạnh lùng nói. Tôi im lặng và cúi đầu nhìn xem bàn chân có thừa hay thiếu mất ngón chân nào hay không? - Ơ, khoann. Khi thấy Uyên bước đi tôi mới ngẩng đầu lên mà nói. - Sao. Nhỏ khó hiểu nhìn tôi nói. - À ờ. Giúp... tớ thay thay đồ. - Đồ á ! - À không, thay áo giùm tớ được không? Nói xong tôi lại cúi đầu xuống. Uyên không nói gì mà bước vào phòng tôi mà tôi lúc đó tâm hồn treo ngược ở đâu đâu rồi á. - Giờ cậu tính đứng đó hay sao? Uyên nói làm tôi mới bừng tỉnh và vào phòng. Vào phòng thì thấy gò má Uyên hơi hồng. - À ừm, cậu giúp tớ thay đồ giùm, à ừm. Tôi ngắc ngứ nói. - Vào phòng tắm đi, đứng ở đây là ướt hết sàn à nha. Nhỏ ngồi trên giường ra lệnh. - Ờ ờ. Tôi gãi đầu đáp. - Tắm mà mặc cả quần áo, tớ thấy cậu là số 1 đấy. Uyên khúc khích cười rồi trở lại vẻ mặt lạnh như tiền. - Ừ thì tại nóng quá nên... Tôi lại gãi đầu. - Giơ tay lên nào, để cởi áo cho dễ nào. Tôi và Uyên đứng gần nhau nên không khiến cả hai phải ngại ngùng. Sau một lúc thì cái áo ướt cũng thay xong. Rồi Uyên chạy ra cái tủ lấy giùm tôi cả một bộ quần áo luôn. - Thay vào đi nè. Uyên đưa giùm cho tôi. - Hì cảm ơn. Một lúc sau thì tất cả mọi chuyện cũng xong xuôi. Tôi bước ra khỏi phòng với vẻ đẹp trai vốn có thì thấy nhỏ đang nằm chệm trễ trên giường. - Hì. Tôi gãi đầu. - Giờ tớ không khác gì osin cấp cao cho cậu rồi, haiz. Uyên nửa thật nửa đùa. - Không có đâu. Tôi lắc đầu cười huề đáp. - Hơhơ, tớ đùa thôi mà cậu to gan lắm nhé. Uyên nói gì tôi không hiểu. - Hả là sao cơ ? Tôi ngây người chẳng hiểu mô tê gì cả. - Là thế đó. Nói xong nhỏ bước ra khỏi phòng làm tôi ngớ luôn... *Ngoại truyện* Linh tự bút ngày 27-9-2015 Tối hôm qua tức 14 tháng 8 âm lịch. Tôi ngồi chơi LoL ở ban công nhà. Nhìn xuống dưới đường thì thấy những sinh viên đang đi trên đường đi học về những cô, anh, gì, chú, bác đang tiến bước trên con đường đó đặc biệt nhất là những cặp tình nhân chở nhau đi dạo phố, nắm tay nhau đi chơi... Tôi thoạt nhìn rồi tự an ủi cho bản thân là chơi game tí rồi gọi Hân đi chơi. Vì chỉ có Hân là chưa có gấu còn Trang, Lan Anh, chị Oanh, chị Hằng đều được người đưa đi rồi. Có đôi lúc tôi suy nghĩ rằng Tại sao hắn ta lại muốn đi làm ở trong Sài Gòn chứ. Hay là muốn bỏ rơi tôi một mình ở đây. Đôi lúc buồn lắm chứ, đôi lúc tủi lắm chứ. Ước gì tôi có 1 điều ước tôi sẽ ước "Hắn sẽ về cùng tôi vào ngày mai" hờmm. Nhưng đó chỉ nói mà thôi. 3 ngày trước tôi có gọi cho hắn qua Zalo vì hai đứa lúc nào cũng gọi, chat qua zalo. - Anh mai về trung thu cùng em được không? Tôi tựa cằm nhìn vào máy tính vẻ mặt buồn thiu. - Chắc không được bé Linh à ! Anh... Không để hắn nói hết câu, tôi vội tắt và vội đắp chăn hết kín mặt và khóc. "Hắn không thương tôi nữa à" "Hắn có biết rằng tôi nhớ hắn lắm không" "Hay là Hắn có người khác rồi" Tôi tự suy nghĩ và tự cười và lắc đầu rồi nằm ôm con gấu bông to bằng người mà hắn tặng và ngủ đến sáng mai. Ngày 27-9-2015... Thế là đến trung thu ồi, tôi vươn vai và nhíu mắt tỉnh dậy. - Ơ, cốp... Ui za, đau... tôi lờ mờ tỉnh dậy. Hơ, tôi đang mơ thì phải . Người đang ngồi trước mặt tôi là hắn, hắn đang mỉm cười nhẹ giống như chào ngày mới và má đỏ như đang lén lút làm gì vậy. Tôi bỡ ngỡ vội véo tay mình phát xem có phải là đang mơ không? Nhưng không phải người trước mắt tôi là Hắn, chính hắn và là người tôi yêu, thương, hận, ghét nhất. - Không phải mơ đâu bé con. con gái con đứa ngủ dậy cái tật không chừa được, hì. Hắn nói và vẻ mặt gian gian. - Ờhm. Tôi thở dài và làm mặt giận. Tôi giận hắn lâu giờ, tôi muốn đè hắn ra và đấm thật mạnh cho hắn sống không bằng chết. - Sao thế tiểu thư !!! Hắn nhìn xuống và hấp háy mắt vẻ ngạc nhiên. - im lặng. - Anh về không vui à hay là anh đi nha. Hắn quay bước tính đi ra và mọi bực bội trong tôi trỗi dậy. - ANH ĐI THÌ ĐI LUÔN ĐI, ANH CÓ BIẾT LÂU GIỜ TÔI NHỚ ANH THẾ NÀO KHÔNG ! Huhu, NHÌN NGƯỜI TA CÓ CẶP CÓ ĐÔI CÒN MÌNH THÌ KHÔNG CÓ AI. MỖI LÚC TÔI BUỒN TÔI CẦN MỘT BỜ VAI NHƯNG KHÔNG CÓ AI CHO TÔI EM NHỚ ANH, HUHU. Tôi nói và đấm rồi ôm chặt lấy tấm lưng đó. Nước mắt tôi làm ướt một khoảng rộng trên áo hắn. - Anh xin lỗi, anh cũng yêu em nhiều lắm. Nào ngoan đi, giờ anh không đi trong Sài Gòn nữa và ở lại Hà Nội. Ở lại với vợ anh, được chứ. Hắn nói rồi trao cho tôi nụ hôn trên trán và ôm tôi vào lòng. Tôi cảm nhận được hơi ấm của anh và tôi muốn giữ anh mãi những giây phút này. Và tôi muốn hét lên cho cả thế giới này biết rằng *EM YÊU ANH, NGỐ ƠI, ^^!! [next]Chap 93Sau một lúc thẫn thờ vì câu nói của Uyên thì tôi cũng chả hiểu ý nhỏ là gì cả? Khổ thế mà . Bước xuống nhà thì thấy bé Sún đang ngồi xem film vừa ăn bim bim. Tôi rón rén như thằng ăn trộm tới gần và... - HÙÙÙÙÙÙ... Haha, haha. Tôi hét lớn rồi cúi xuống cười sặng sặc khi thấy bé Sún giật mình rồi ngã xuống sàn nhà luôn. - Anh Jun, anh ngon quá ha. Giờ thì biết tay bản tiểu thư nhá... Hừ. Nhỏ lấy tay xoa xoa mông vì ngã đau. - Ờ hơhơ, anh.. đùa.. thôi mà. Tôi lùi lại ra sau và nhận thấy một cơn lửa giận đang bao trùm xung quanh bé Sún. - đừng có mà làm liều nha. Anh đấm cho ha. Sún im lặng và cứ lườm mà tiến tới tôi. Những lời tôi nói như nước đổ lá mùng vậy. - Hai anh em chơi trò gì mà... Uyên thấy như thế rồi mỉm cười nói. - À ha, Tôi chưa nói hết câu thì bị chặn họng rồi. - Không ai giúp được anh đâu, hơhơ. Rắc, rắc. Nhỏ chụm hai tay lại bẻ tay. - Quân làm gì mà bé Thảo giận thế? Uyên tiến lại gần hỏi. - Ờ thì lúc nãy... blap... blap. - Sún, em muốn chị giúp một tay hông nè. Uyên nhìn đểu tôi rồi cười bẽn lén với Thảo. - Hơhơ, sao cậu... Haiz. Đúng là nối giáo cho giặc mà. Tôi lẩm nhẩm trong miệng rồi nghĩ làm sao mà thoát khỏi hai con cọp này làm sao bây giờ. - À khoan, hai chị em bình tĩnh nghe tớ nói nè. Hay là để tớ nấu ăn để... Nói đến đây mới biết mình nói hớ. - Cậu/Anh ghê ha tính nấu ăn bằng chân cho hai chị em tớ à. Uyên nói rồi cầm nhẹ tóc lên mà cười. - Anh có nói gì thì cũng không cứu được đâu. Sún nói. - Hay là chị em mình... Uyên quay sang nói nhỏ với Sún rồi hai chị em khúc khích cười. Tôi nghi là có biến rồi nên cũng quay đầu mà chạy nhưng khổ nỗi hai nhỏ chắn đường trước rồi. - Hihi, Anh Quân em nói nè, hay là anh cho tụi em trang điểm cho anh nha. Sún nói nhẹ nhàng và tình cảm. - CÁI GÌ CƠ? - Nếu không đồng ý cũng phải Ok thôi Quân ạ. Cho cậu thêm 3 đầu 6 tay nữa luôn. Uyên doạ tôi. - Bắt đầu thôi... let’s go. Tôi ngồi im lặng để cho 2 nhỏ muốn làm gì thì làm vì giờ muốn trốn cũng có được đâu. Sau một lúc thì... cái mặt tôi không khác gì bêđê chính hiệu cả. Kể sơ qua về khuôn mặt lúc đó thì, môi tôi được 2 con khỉ nhỏ tô màu hồng, má thì cũng thoa một chút nhẹ nên cũng hồng theo, 2 mi mắt được kẻ đậm hơn. Tóc thì buộc lên như thằng điên, nói chung là tôi cảm thấy mình hơi hiền. Hức... - Xem ra anh Quân nhà ta cũng xinh gái đấy chứ, đi tán trai mà không đổ mới lạ hihi. Sún nhìn tôi một lượt rồi che miệng cười khúc khích nói. - Chuyện, anh không cần tán gái cũng tự đổ mừ, hêhê. Tôi vênh mặt lên cười điệu khả ố. - À á, ông ghê quá nha Quân. Kể xem ai tự đổ nào? Uyên véo vào hông tôi một cái rồi nói nhưng tay vẫn để gần hông... - Ờ thì... Tớ đùa đó có ai đâu, hì... - Này thì đùa này, trêu này, cho ông chết luôn nè. Mỗi lần nói là nhỏ véo một phát đau làm tôi giống như chết đi sống lại. - Hìhì. Sún thì che miệng cười khúc khích làm tôi chả hiểu mô tê gì sất. - Thấy anh bị bắt nạt mà vẫn cười được. Bó tay bé luôn á. Tôi nhăn mặt tính lấy tay cốc cho Sún 1 cái nhưng lại sợ 2 nhỏ này chụm lại ăn hiếp mình không chừng. - Anh Quân mà lấy chị Uyên về thì có mà bị đánh suốt, haha. Sún vô tư cười nói. - Anh không dám lấy một bà chằn đâu. Tôi nói đùa. - Tớ không thế... Thế nữa đâu. Uyên cúi mặt xuống, hai tay đan lại trên khuôn mặt tỏ vẻ rụt rè. - Cậu nói thế là sao? Tôi nhíu mày hỏi. - Ôi, có lúc thông minh quá có lúc thì chẳng biết gì? Đi vào phòng rửa mặt cho tớ giùm cái... - À ừ. Tôi líu ríu bước vào phòng ở dưới phòng khách tẩy rửa ít phấn trang điểm. Cái tay phải cũng hơi co được rồi. Tôi cũng mừng vì không phải nhờ nhỏ Đanh đá kia nữa ra thì thấy thằng tó Hòa đang ngồi cùng 2 tiểu thư ăn hoa quả. - Ăn mà không gọi nhá. - Hì đang còn 1 đống trong tủ lạnh kìa. - À mà ngày mai nghỉ có đi chơi đâu không? Thằng Hòa nhồm nhoàm nhai vừa nói. - Chưa biết được. - Ngày mai đi tới nhà bà ngoại thằng Trung chơi đi, nghe nói ở đó hoa quả nhiều mà vui nữa. Thằng Hòa nói. - Nhưng tay Quân đang bị thế mà. Uyên quay qua nhìn tôi nói. - Thôi, không sao đâu. Cái này như muỗi đốt ý mà. Tôi vênh mặt nói vẻ tự kiêu nào ngờ chưa được mấy giây thì... - Gớm, muỗi đốt nữa cơ. Lần sau mà bị đánh như thế này tôi không tha cho ông nữa đâuuu. Uyên ghé vào tai tôi nói nhỏ, nhưng lời nói như Đấm vào lỗ tai tôi vậy... [next]Chap 94Nhìn lên đồng hồ thì cũng 15h rồi. Tôi lại lủi thủi xuống phòng khách ngồi. - Uyên, đi dạo với tớ không. Ở nhà chán quá à? Tôi nhăn mặt nói. - Trời nắng thế này đi chơi mà thành Châu Phi luôn hả. Nhỏ ngồi vừa ăn táo vừa nói. - Hơhơ, cậu không đi đúng không? Tôi nhìn thẳng nói nào ngờ Uyên không chú ý đến lời tôi nói mà thản nhiên gật đầu. Tôi cũng mặc kệ nhỏ đi lên lấy cho mình cái mũ rồi xuống nhà và đi chơi. Từng bước chân tôi bước đi trên con đường dài quen thuộc. Rồi tôi nghĩ trong đầu mình sẽ tới một nơi. - Hân. Ở ngoài cổng tôi thấy nhỏ đang líu ríu nằm trên võng mắc ở hai thân cây trước nhà vừa đu đưa vừa ngêu ngao hát. - Ớ...Quâ..Quân à... Hì. Hân nghe thấy tôi gọi thì đứng phắt dậy rồi cúi đầu tay đan vào nhau như bị bắt quả tang vậy. - Làm gì mà mặt đỏ thế hả tiểu thư...mà ngoại đâu òy? Tôi vừa hỏi vừa bước vào nhà cùng Hân. - Con chào ngoại. Hihi. Tôi thấy ngồi đang nằm trên giường còn cu Bo thì đang bóp vai cho ngoại. - Ơ Quân à con. Sao tay cháu bị gì thế? Ngoại ngồi dậy rồi cầm hai tay tôi lên xem thế nào? - Dạ không sao đâu ạ. Tay con bị té xe, nhẹ thôi mà...hìhì. Tôi cười gượng. - Anh Quân lâu giờ không qua chơi cùng em và chị Hân nhá. Suốt ngày chị ấy cứ nói về anh suốt. Cu Bo nói. - Này... Quân cậu đừng nghe nó nói. Không phải như thế đâu á. Hân đôi gò má cao ửng hồng lên tự bao giờ. Hai tay líu ríu đan vào nhau tỏ vẻ bối rối. - Hì anh biết rồi. Mà Bo có chịu gả chị Hân cho anh không? Hêhê. Tôi nói rồi nhìn qua nhỏ thì Hân trợn mắt lên vẻ như không tin vào tai mình nữa. - Có chứ. Ngoại và cu Bo chấm cháu từ lâu rồi, đúng không Bo? Ngoại cười hiền từ những nếp nhăn trên khuôn mặt của ngoại giống như những vết sẹo đi cùng với năm tháng vậy. - Ngoài anh Quân ra em không cho chị Hân yêu ai cả? Bo đáp chắc nịch. - Anh thì cũng... Ừm. Mà không biết ý của tiểu thư nhà ta thế nào đây? Lúc đó tôi nghĩ cả ngoại và Bo đều đùa nên tôi hùa theo như vậy. Quay về hiện tại, tôi nhìn sang Hân. Nhỏ thì đỏ mặt nhìn tôi không nói nên lời. - Tớ...tớ... Chưa nói xong câu thì Hân chạy vụt ra ngoài sân rồi để lại bên trong những tiếng cười đùa của 3 bà cháu. Một lúc sau, tôi cũng ra thì thấy Hân đang ngồi trên võng. Thấy tôi, nhỏ lại cúi mặt xuống đôi gò má lại ửng hồng lên không biết có phải tại nắng hay không? - Sao cậu ra ngồi đây? Tôi ngồi xuống cạnh Hân. Nhỏ thấy thế xích sang một bên, hai tay cứ đan vào nhau. -....! - Lúc nãy mọi người đùa thôi! Tôi vừa nói vừa đu đưa chiếc võng. Nhớ lúc đó may mà tôi cũng nhẹ không thì đứt võng không chừng - À ờ....hì! - Ôi cười cái xem nào! Xem cái mặt kìa. Tôi nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn Hân. - Hì. Hân cười tít mắt vừa lấy tay đập nhẹ vào vai tôi. -.....! -......! Hai đứa lại im lặng vì không biết nói gì nữa. - Sắp nhận lương rồi ha! Tôi mở lời vừa lấy chân đá những viên đá dưới đất. - Ờ hi. Mà tay cậu đỡ chưa? Hân nhìn sang tôi nhỏ cũng lấy đu đưa phía dưới. - Tớ khỏe như voi cậu không thấy sao? À mà nè, thằng cha kia lâu nay có đến làm phiền không thế? - Không nà. Nhận lương xong chắc cũng được 3 triệu trả cho ông kia 2 triệu. Còn 1 triệu... Haiz. Hân thở dài, ánh mắt buồn nhìn đi nơi khác. - Cậu 3 triệu là nhiều òy. Tớ chắc không đến 2 triệu nè. Nghỉ suốt mừ. Tôi lắc đầu nói. - Hì. Hân cười buồn. Ở bên cạnh Hân tôi thấy mọi thứ rất yên bình, nhẹ nhàng mà không ồ ạt. - Đợi tí hết nắng mình đi dạo nhé. Tôi mở lời rồi nghiêng đầu nằm xuống võng, hai chân để gọn một bên mà đưa qua đưa lại. - Ờ hi. Hân cũng trố mắt về hành động của tôi lúc nãy và rồi hai đứa hai con người rơi vào sự yên lặng. Từng tiếng gió ríu rít qua những ngọn cây, ánh nắng cũng thi đua nhảy nhót trên những cành lá. Tôi thả mình vào thiên nhiên và chìm vào giấc ngủ mà không biết lúc đó có một thiên thần đang tựa cằm nhìn tôi.... [next]Chap 95Tôi lơ ngơ tỉnh dậy trong một tâm trạng cực kì thoải mái. Nhìn xung quanh thì không thấy Hân đâu. Líu ríu dụi mắt rồi ngồi dậy thả hai chân xuống đất, đu đưa vài vòng rồi chạy vào trong nhà rửa mặt cho tỉnh táo. Quay sang trái thì thấy ngoại đang nằm ngủ cùng cu Bo. Nhìn xuống nhìn lên không thấy Hân đâu. Tôi lắc đầu cười rồi ngó ngang ngó dọc vẫn không thấy... - Ui da... Tiếng kêu thất thanh ở sau vườn. Nghe thấy tôi vội chạy ra thì thấy Hân đang ngồi dưới đất, mắt rươm rướm nước mắt. Tay thì đang giữ ở chân. - Hân, cậu sao... sao thế? Tôi vội vàng chạy lại hỏi nhỏ. - Tớ đang hái ổi, không chú ý chân giẫm phải đá nhọn, hức. Nhỏ nhìn tôi rồi nhìn xuống bàn chân trắng nõn, máu đang chảy ra từ bàn chân đó. - Không sao, không sao mà. Ngồi dậy tớ đỡ vào nhà nào? Tôi cúi xuống rồi quàng vai qua Hân. Nhỏ thì mím môi và lau đi những giọt nước mắt đang rươm rướm trên khoé mi. - Ôi, khóc cũng đẹp, hìhì! Tôi quay qua nhìn Hân vội trêu. - Này, đừng có mà trêu tớ! Nhỏ vội đập vào vai tôi, đôi gò má cao ửng hồng lên bối rối tránh ánh mắt nhìn của tôi. Trông đáng yêu quá thể! - Bông cất đâu Hân? Dìu nhỏ vào nhà tôi vội hỏi. - Cậu đi qua phải, chỗ cái tủ ấy. Cậu nhón chân với phía trên tũ là có đấy. - Nào, đưa chân ra nào! -...! Hân im lặng, cắn môi rồi từ từ đưa chân lấy Oxi già rửa sạch viết thương rồi lấy bông chùi sạch nhìn xuống chân nhỏ thấy một vết rách nhỏ nhưng khá sâu. - Lần sau nhớ cẩn thận nhá! Tôi nói nhỏ rồi buộc vết thương lại. - Tớ... biết rồi. Hân bối rối, cắn môi lúng túng đáp. - Xong rồi, hì. Tôi đứng dậy buộc bao rồi cất lại vị trí trên tủ rồi ra rửa tay lau chút mồ hôi đang lã tã trên khuôn mặt. - Đau chân thế tí không đi chơi được rồi. Tôi thở dài ngồi xuống giường cạnh Hân. - Hì tớ xin lỗi ha. Nhỏ cười tươi khác hẳn vẻ bẽn lẽn lúng túng lúc nãy. - Ờ không sao đâu. Mà đợi tí để tớ ra hái ổi rồi mình vào ăn. Tôi nói rồi bước ra sau vườn. Bước ra thì tôi giơ tay lên hái những trái ổi to ở trên. Cây ổi thấp cành lá nhiều và đặc biệt quả nhiều mà to. Hái tầm 5 trái vào rồi rửa sạch chúng qua tí nước lạnh. - Ổi gì mà cây thấp quả to mà nhiều thế Hân! Tôi hớn hở cầm 3 quả trên hai tay còn 2 quả nữa thì bỏ vào túi quần trước. - Hì, ổi 5 lạng đó. Ngọt lắm. Nhỏ cười tươi nói. - Đưa đây tớ gọt cho, hì. Hân nói tiếp. - Nè. Một lúc sau... - Hì, ngọt thật. - Đương nhiên. - Tớ thích ăn ổi lắm. Tôi nhai nhồm nhoàm và nói. - Tí cậu hái ít mà đem về. - Ok, hì. Nói chuyện một lúc với Hân rồi ra hái ít ổi nữa đem về nhà. Đang hí hửng thong dong vào nhà thì thấy có mấy chiếc xe máy ở trước sân. - Ơ chào... chào mọi người. Bước vào nhà thì thấy 5 đứa con gái và 2 thằng con trai đang ngồi trong phòng khách. - Giới thiệu với mọi người, đây là em... à là anh Quân ở Nghệ An mới tới. Sún đứng lên giới thiệu. - Hì, em chào anh... - Tay anh bị sao thế ạ... blap... blap - Tay anh bị ngã xe, hì. Thôi mấy đứa ngồi chơi nha. Có mấy quả ổi nè. Gọt ra mà ăn. Tôi bỏ lên bàn. - Vâng, tụi em cảm ơn. Nhỏ bạn Sún nói. - Thế thôi, mấy đứa ngồi chơi nha. Anh lên phòng tí đây. Hướng mắt xem đồng hồ thì cũng 16h20 rồi. Xem lại cái tay thì cũng đỡ hơn rồi. Nằm lăn trên giường, đôi mắt từ từ rít lại, từng khung cảnh trên trời dưới đất đều nằm trong trí não của tôi và một giấc ngủ yên bình nữa lại đến...! [next]Chap 96Sau một thời gian lâm bệnh thì tay tôi cũng khỏi. Tôi lại tha hồ tung hoành giang hồ như trước. 5h sáng tôi ung dung sải bước trên con đường quen thuộc. Mỗi bước chân tiến đi như từng giây đồng hồ chạy. Nhìn từng dòng người dậy sớm tập thể dục, có người lại làm việc khác. Họ cũng giống như tôi nhưng tôi khác ở chỗ là tôi muốn dậy sớm vì hít thở không khí trong lành không khói bụi. Đôi lúc lại tự suy nghĩ về tương lai phía trước mình làm gì? Mình sẽ sống như thế nào...? Từng câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu tôi. Hít thở thật sâu, tôi tự nhún vai và bước về nhà. - Hời, Oáp... Quân cậu đi đâu về sớm thế? Uyên tóc bù xù, áo ngủ màu hồng hình mèo con. Vẻ mặt ngái ngủ của Uyên đáng yêu lúc bình thường. - Tập thể dục. Hỏi ngốc! - Ờ, thôi tớ vào đánh răng rửa mặt đây. Uyên đi như đứa say rượu, tay này che miệng tay kia gãi đầu không giống Uyên ngày thường tí nào. - Ôi, cậu... mất hình tượng quá! Tôi nghĩ. - Anh Quân nhìn lén chị Uyên nhá. Tí em mách... hihi. Sún xuất hiện với đầu tóc gọn gàng rồi nhìn tôi một cách nguy hiểm nói. - Này, bé đừng có mà đốt nhà nhá. Anh là hết tay đau rồi, đừng để anh phải đại khai sát giới. Tôi hừ mũi vênh mặt như thằng đại ca giang hồ. - Ôi chu choa, anh tôi hôm nay ghê quá nhá. Sún nhún vai, mặt cúi xuống tỏ vẻ sợ sệt trêu tôi như đúng rồi. - Thôi, không đùa nữa, lại nấu ăn thôi đói rồi. Sau một lúc thì 4 đứa bụng đứa nào đứa đấy đều no căng cả. Ăn uống xong rồi lại tung tăng tới trường. Giống như ngày thường tôi lại phải làm tài xế xe ôm cho con nhỏ Uyên đáng ghét nhất hành tinh. - Là em chân ngắn yêu anh nhất trên đời. Chẳng cần ai nữa hỡi anh hỡi anh ơi... Uyên hát vu vơ hai tay thì ôm hờ lên eo tôi. Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ chúng tôi là một cặp. - Không biết Uyên nhà ta yêu ai mà hát hay quá nha. Tôi cà khịa - Hơ! Yêu ai còn lâu mới nói. - Ghen tỵ quá. Không biết chàng trai xấu số nào... á đau đau... híc. Chưa nói xong tôi đã bị nhỏ hành hung bằng những cú nhéo chết người. - Hức. Cậu đánh thì đánh đi. Cậu nhéo có bình thường đâu Uyên. Tôi xoa xoa chỗ vừa bị nhéo. - Tội trêu chi! Cứ ngoan hiền thì ai nhéo đâu. Uyên nói - Hức. Cậu còn lâu mới có người yêu. Tôi lẩm nhẩm trong miệng. - Cậu lẩm nhẩm gì đó? - Không, không có gì hềhề! Bước vào lớp cũng có mấy cô cậu tới rồi. - Ái chà chà, anh thương binh nhà ta đã lành lặn rồi ha. Thằng Trung cười đểu nhìn tôi nói - Mày nói nữa là giống tao lúc trước à nha. Tôi lạnh lùng nói. - À mà đi theo tao tới lớp chị Oanh đi. Nó cạnh tôi nói vẻ mặt khả ố. - Mày đi đi. Tao không đi đâu. Tôi lắc đầu nói. - Đậu, anh em như shit. Thằng Trung càu nhàu. Một lúc sau thì team cũng tới đông đủ. - Hôm nay mừng thằng Quân tay gãy lại lành. Xuống căn tin uống mừng thằng Quân khao đê. Thằng Khánh nói. - Đúng, đúng rồi. - Ơ nhưng mà Tôi ngắc ngứ vì tiền lúc đó không có 1xu trong túi. - Hìhì, cứ yên tâm. Linh mỉm cười nháy mắt với tôi. - Linh. Nhưng..g Tôi cúi mặt. - Không sao Ngố à hihi! Linh hôm nay cười nhiều hơn. Nhỏ mặc một cái áo đen ngắn trên ống tay được may bằng những sợi chỉ đẹp và nhìu hoa văn khác nữa. Quần jean bụi màu đen, tô điểm thêm cho Linh một màu đen quyến rũ khi kết hợp với một chiếc dày thể thao đen luôn. Nói chung Linh đi đến đâu thì nhỏ Sáng đến đó. - Alô, chị xuống căntin nhé. Gọi anh Long luôn. Trang xưn gái gọi cho chị Oanh. -...! - Vâng, chị xuống nhanh nhé...!Vừa đặt chân xuống căntin thì chúng tôi ngồi xuống 2 cái bàn gần nhau. Thằng Khánh lúc nãy cũng gọi 2 thằng quỷ Phương và Quang Béo xuống luôn. - Chị ơi! Lấy cho em chai nước nutiful, sting dâu, côca, sever up... Và ít gói bim bim, kẹo... Thằng Hòa gọi một tràng. Sau một lúc thì chị Oanh, chị Hằng, anh Long cũng xuống. Đang nhìn xung quanh thì tôi thấy bóng dáng ai đó đang đi xuống phía sau chị Oanh. - Na, lại đây! Tôi vẫy tay gọi nhỏ. - Quân, tay cậu thôi rồi hả. Hihi. Na cười híp mắt trông dễ thương lắm. - Hi Phương, Quang chào mọi người! Nhỏ nói tiếp. - Giới thiệu với mọi người đây là Na bạn của tớ quen lúc trước. Tôi nói. Ít phút sau thì nhỏ cũng đã hòa nhập cùng hội. Tôi mỉm cười rồi nghĩ mình vẫn còn mời thiếu mấy người nữa. - Na có bạn trai chưa? Cậu ở đâu? Thấy tớ thế nào...? Bọn con trai thì trổ tài dò info, còn mấy nhỏ thì tiếp tục sự nghiệp ăn uống. - Đây là mới bữa ăn nhẹ thôi. Chiều ăn mừng một bữa nhé! Lan Anh đề nghị. - Đúng, mừng Quân tay hết đau. Linh cười. - Tất cả mọi người nhớ tới nhé! - Ok...! [next]Chap 97- Quân, ra đây tớ nhờ tí nè. Linh nhìn tôi rồi vẫy vẫy tay. - Ơ, hì. Đợi tớ xíu. Tôi bất ngờ rồi đứng dậy tiến về phía nơi phát ra tiếng gọi kia. - Ôi, xem kìa... ái chà chà nàng gọi chàng ra hú hí kìa. Thằng Khánh nói vẻ mặt gian xảo. - Hứ, ông đừng nhiều chuyện. Uyên lườm nó rồi nhìn tôi làm tôi thấy lạnh gáy. - Bụp. Thằng Quang béo đấm nhẹ một cái vào lưng thằng Khánh. - Ái đau... Tôi lắc đầu rồi bước ra phía Linh. - Cậu gọi tớ ra làm gì thế? Tôi đứng trước mặt Linh nhưng mắt tôi cứ cúi gằm xuống đất mà không dám nhìn thẳng vào mắt nhỏ. Tôi cảm giác như mình quá nhỏ bé khi đứng trước Linh. - Cậu nhìn thẳng vào mắt tớ nè. Sao cứ gặp là cứ cúi gằm xuống đất thế? Linh nói - À ừ... nè. Tôi gãi đầu bộ dạng ngắc ngứ. - Hì, tiền lương của cậu tháng đầu nè. Linh cười rồi xoè tay ra đưa tôi một sấp tiền. - Tiền của mình tháng này đấy hả. Tôi run run cầm lấy số tiền ấy trên tay. - Hì. Đó là 4triệu á. Linh nhẹ nhàng nói. - Sao... sao được 4 triệu. Tớ nghỉ suốt mờ. Tôi nói - Tớ không biết. Cậu hãy giữ và tiêu đúng những thứ cần thiết. Đừng tiêu lung tung ha. - Nhưng... - Hì, chúng ta vào thôi. Tiền của Hân, chiều cậu ấy sẽ lấy. Nói xong, tôi và Linh bước vàn bàn. Một lúc sau chính tôi là người trả tiền. Tôi rất vui khi cầm chính số tiền này trên tay của mình làm ra. Không phải để người khác nói là ăn bám, đào mỏ... Trên đường bước lên lớp, Uyên nhìn tôi giống như kẻ thù vậy. Nhỏ đi bên tôi mà im lặng từ đầu đến cuối. Có đôi khi mấy đứa nói chuyện cười giỡn thì Uyên lại giẫm chân mạnh xuống đất, không giống nhỏ như thường ngày Nhiều chuyện, chạy nhảy... - Uyên, cậu mệt à! Tôi cúi nghiêng đầu nhìn sang nhỏ. - Ừ. - Lúc nãy Linh nói gì với cậu thế? Uyên nhìn tôi rồi nói tiếp. - Tớ được nhận lương đó. Hì. 4triệu Linh mới đưa. Tôi cười. - Tiền đâu, đưa ra tớ xem. Uyên mỉm cười nhẹ. - Nè. Tôi ung dung xoè tay ra đưa cho Uyên. - Hìhì Quân. Nhỏ mở mắt to, nháy nháy mắt. - Gì gì thế? Tôi phát hoảng lùi lùi xa ra, vì thấy sự thay đổi khác thường của Uyên. - Tớ giữ 3triệu. Cậu cầm lấy mấy trăm này để tiêu. Và nhớ tiêu cho đúng. Uyên nói từng chữ từng câu. - Sao tớ lại phải đưa cho cậu. Tôi hỏi lại. - Vì sau này tiền của cậu cũng là tiền của của t... Mà thôi. Tớ cầm số tiền này, cấm cậu hỏi nhiều. Uyên giở dọng bá đạo. - Hức, nhưng mà... Không để tôi nói hết câu, Uyên nhét vào trong tay tôi 820k còn 3triệu nhỏ ung dung nhét vào trong túi xách như không có chuyện gì! - Còn đứng đó, không định vào mà học hả! Uyên cười pha lẫn nét mặt giận dữ khi nhìn thấy khuôn mặt như chết trôi của tôi. - Ờ thì vào. Tôi đi như không có một chút sức lực nào cả. Tự nhiên bị trấn áp mất 3triệu. - Ôi, nhìn cái mặt kìa. Cười lên nào! Hìhì. Tớ cầm không mất đâu mà lo. Uyên nhảy lại 2 tay véo vào 2 má của tôi. Sự tinh nghịch ngây thơ của nhỏ không đúng ngay vào lúc này khi mà 2 chúng tôi đang đứng trung tâm giữa lớp. Từng ánh mắt của bọn bạn đổ dồn vào hai đứa chúng tôi. Uyên cũng vậy, hai má nhỏ ửng hồng từ khi nào. Đôi bàn tay run run đan vào nhau. Còn tôi, thì đứng đơ một lúc, tim đập thình thịch lúc đó giống như đập trật nhịp khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Uyên đứng trước mình. - Ôi. Xem phim tình cảm miễn phí. - Đã quá tụi bây. - Ghen tỵ quá. - Ước gì mình được như anh ấy... blap... blap. Từng lời bàn tán phát ra. Tôi quay sang nhìn Linh, ánh mắt hai đứa đối diện nhau. Rồi nhỏ bỗng cúi mắt xuống nhìn sang hướng khác. Tôi không biết đó là biểu hiện lên điều gì? Tôi chỉ biết lúc đó bên cạnh tôi trước mắt tôi là người tôi yêu nhất ở sau này... Còn bấy giờ nhỏ là kẻ mà tôi thấy đáng ghét nhất. Mà sao trái tim tôi lúc đó lại đập trật nhịp nhỉ. Lạ quá !!! [next]Chap 98Tiết đầu là tiết toán. Giống như mọi ngày tôi chăm chỉ nghe giảng và cắm cúi viết. - Quân, lên giải bài này cho cô? Cô Trà nói. Tôi giật mình rồi lấy lại vẻ tự tin bước lên bảng. Nhìn về phần bài toán cũng không phải khó lắm. Chỉ cần nắm giữ lí thuyết phương pháp về cách giải bài bất phương trình này. Bài này thì áp dụng cách giải rồi đặt điều kiện cho ẩn... Sau mấy phút hí hoáy viết thì tôi cũng giải xong và mỉm cười hài lòng ngồi xuống. - Phong, em nhận xét bài làm của bạn đi? Cô nheo mắt hỏi - Ơ dạ... Quân làm đúng ạ. Nó toát mồ hôi run run nói. - Sao em chắc là đúng? Cô hỏi tiếp. - Dạ đúng ạ. - Phong đứng đó, ngồi không chú ý bài giảng... Sau tiết toán thì cả đám lại hô hoan vì được chạy nhảy. Đang dọn dẹp sách vở vào cặp thì nghe thấy tiếng gọi ở ngoài cửa lớp. - Có ai nói gặp cậu Uyên kìa? Tiếng con nhỏ lớp phó học tập. - Hở. Đợi tớ tí. Uyên ung dung đi ra. Một lúc sau, nhỏ đi vào trên tay là một hộp quà màu hồng được thắt nơ gọn gàng. - Uyên lấy hộp quà đâu ra thế? Hân hấp háy mắt nhìn. - À tớ mới được tặng đó, hìhì. Uyên cười, hàm răng trắng đều như bắp rồi nhỏ chạy xuống đứng ở cạnh bàn nhìn tôi, Lan Anh thì lúc nãy đi theo Trang òy thế nên lúc đó chỉ có tôi ngồi ở bàn. Linh ở phía dưới cùng với thằng Trung thằng Khánh. - Được anh nào tặng quà hả. Tôi cười nhìn nhỏ. - Ờ hì. Cho cậu này. Uyên chìa hộp quà cho đang bất ngờ tự hỏi sao lại cho tôi. Thì Linh ở phía sau đi lên và bước ra ngoài lớp. Tôi ngoái nhìn theo cảm nhận thấy có chút gì đó không diễn tả được. Vì sao nhỉ, có ai trả lời cho tôi không? - Quân. -...! - Quân, cậu bị sao thế! Uyên hươ hươ cái tay trước mặt tôi. - Hả hả. Tôi giật mình hồn nhập vào người. - Quà nè, hừ. Mấy người đang mơ tưởng cô nào chứ gì? Uyên giận dỗi ngồi xuống cạnh tôi, hai tay khoanh trước ngực. Khuôn mặt thì quay ra phía khác. - Bậy, đâu có. Chỉ là tớ nghĩ trong hộp quà có gì thôi! Tôi gãi đầu đáp vội. - Hứ. Mấy người giỏi nói lắm. Uyên bĩu môi. - Ơ mà... người khác tặng cho Uyên, sao lại cho tớ. Tôi hỏi lại. - Thì lúc nãy tớ lấy tiền, bây giờ tớ cho cậu quà. Nhỏ tỉnh bơ đáp. - HẢ ! "Cầm của tôi 3triệu mà đổi lại là hộp quà. Huhu, xuân nay con không về " tôi nói trong suy nghĩ. - Làm sao mà cậu ngạc nhiên thế! Mà thôi, mở quà nhanh lên. Tôi tháo chiếc nơ rồi nhẹ nhàng mở từng gấp giấy ra. Bên trong là một chiếc hộp màu đen trông có vẻ cũng đẹp. Mở nắp ra thì thấy bên trong là một quả cầu màu trắng bên trong có những ngôi sao lấp lánh và đặc biệt nhất là cô gái cầm chiếc ô đang ngồi dưới chiếc xích đu nhìn rất đẹp. Đựng bên dưới là một chiếc đế màu xanh lá. Còn một bên là một tấm thiệp. - Thư của cậu nè. Tôi đưa cho Uyên. - Cậu đọc tớ nghe đi. - Hở. Thư của cậu sao lại tớ đọc chứ! - Tớ nhờ được chứ, Ôi, ngốc thế không biết. Uyên lấy tay vỗ trán. - "Uyên à. Hì, mình là Tuấn, mới chuyển tới trường này từ tuần trước. Mỗi ngày thấy Uyên hay đi qua lớp mình là mình để ý ngay. Uyên là một cô gái dễ thương, xinh Đây là món quà mình tặng Uyên. Mong rằng Uyên sẽ nhận. Có thể đây là món quà nhỏ nhưng đấy là món quà rất lớn vế tình cảm. TyUnl... " nội dung tấm thiệp là thế! - Có vẻ anh chàng này thích cậu đấy Uyên à. À mà TyUnl là gì nhỉ? Tôi hỏi. - Kệ họ. Tớ có người trong mộng òy nà. Cậu ấy không đẹp trai, nhà không giàu nhưng rất có duyên. Hơi ngốc nhưng rất đáng yêu nói chung rất rất rất nhiều không đủ để tớ kể hết cho cậu hìhì. Uyên thì cười còn tôi thì méo mặt khi nghe nhỏ có người yêu. Tôi chợt thấy buồn không biết tại sao? Chắc là do suy nghĩ nhiều quá. - Thế là nhất Uyên rồi còn gì! Tôi híp mắt cười buồn. - Cậu giữ cái này nhá. Tớ không lấy đâu. Uyên nói rồi nhảy chân sáo đi đâu mất. Cầm cái quả cầu ý lên rồi ngắm nghía tí cũng chán. Tôi cũng không ham mấy thứ này nên không biết làm gì với nó cả. - Hân xinh gái! Tôi đập nhẹ vai nhỏ. - Gì vậy Quân? Hân má hồng quay xuống hấp háy mắt hỏi tôi. - Cậu cầm lấy này. Tớ cho cậu á. Tôi giơ hai tay đưa cho Hân. - Ơ nhưng mà cái này của Uyên mà, sao lại đem cho tớ chứ. - Uyên không cần đâu. Cậu ấy nói không lấy rồi đem cho tớ. Mà tớ thì không thích mấy thứ này nên cho Hân. - Ờ hi. Tớ cảm ơn nhiều nhé, hihi. Hân cười nhìn duyên lắm luôn. Mấy phút sau thì tiếng trống cũng kết thúc giờ ra chơi. Và bắt đầu vào tiết học mới... [next]Chap 99Tiếng trống vang lên bắt đầu cho một tiết học nghiêm túc. Tôi cùng mấy thằng bạn bước ra sân trước. - Tất cả ra sân đầy đủ chưa? Tiếng thầy Qúi dạy thể dục dõng dạc nói lớn. - Dạ thưa thầy đủ rồi ạ. Thằng Bình lớp trưởng đáp. - Lớp trưởng cho các bạn nghỉ nghiêm rồi chạy đều đi. - Vâng. - Tất cả lớp nghỉ, nghiêm. Quay phải quay, quay trái quay, đằng sau quay. Đi đều bước 1 2 1 2... Sau một lúc thì thầy Qúi cũng cho cả lớp được nghỉ. Mấy đứa con gái lại tụ tập tám chuyện trên trời dưới đất, có mấy đứa khác thì đánh cầu lông. Riêng tôi và mấy thằng bạn thì sở hữu riêng cho mình một khoảng sân rộng. Đứng thành vòng tròn để đá cầu. - Đá đừng để rơi nha tụi mày. Tôi nói. - Ok. Sau một lúc thì chúng tôi cũng chán nên chia thành 2 phe. Tôi và thằng Hòa còn bên kia thì thằng Khánh và Trung. Còn thằng Phong thì không biết chạy đi đâu rồi. - Đá tính điểm nha. - 25 hết. 3trận. Đội nào thua mời nước. Thằng Trung nói. - Nghe. Tôi và thằng Hòa đồng thanh. - Cho tớ đá với. Uyên chạy vào nói. - Ớ, thôi con gái đá gì ra đi để bọn tớ đá nào! Tôi nhăn mặt nói. - Này, đừng có mà khinh thường con gái nhá. Nếu không cho tớ đá thì các cậu đừng hòng đá. Nhỏ vênh mặt, hai tay đứng chống vào hông. - Nhưng chỉ có cậu là không đủ, bên 2 bên 3 rồi. Gọi thêm một bạn nữ nữa đi. Thằng Khánh lắc đầu nói. - Cho tớ đá nữa. Quay sang thì thấy Ngọc đang đứng đó. - Ok thế đủ rồi. Giờ Uyên hay Ngọc về bên đội tớ. Thằng Hòa nói. - Thôi, xếp như thế này cho công bằng. Giờ hai cậu oẳn tù tì ai thắng thì về bên tớ còn thua thì về bên kia. Tôi nói. - Hai cậu oẳn nhanh đi. Thằng Trung giục. - Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này. - Hihi, tớ thắng òy. Ngọc hớn hở cười rồi bước nhanh về phía bên tôi. Uyên thì xị mặt xuống rồi nhỏ lại lấy được vẻ mặt nhí nhảnh hằng ngày. - Vùùù. Tôi phát cầu thằng Khánh bên kia nó đỡ được rồi lại tung cầu qua phía bên tôi mà lúc đó cầu lại đi về phía Ngọc. Nhỏ lấy đầu gối đỡ rồi sút nhưng cầu không đi qua bên kia mà nó bay loạn xạ bên góc phải may thằng Hòa đỡ kịp rồi lại sút qua bên kia. - Hêhê, bên đội mày còn non và xanh lắm. Thằng Hòa cười nhăn nhở. - À được cứ để xem... Sau một lúc thì hết trận 1 và tỉ số nghiêng về đội Uyên 25- 18. - Quân, không có tớ về bên đó thì thua nhé, hihi. Uyên cười. - Xí. Ngọc bĩu môi. Trận 2, trận 3 bắt đầu gay cấn hơn. Kết quả không ngoài dự tính là team tôi đã lật ngược được tình thế và thắng lại với tỉ số 25- 17, 25- 20. - Thế nào Uyên, cậu mà về bên nào thì bên đó thua. Ngọc nói. - Đó là tại tớ nhường thôi. Đúng không Khánh? - Thôi, vào lấy 6 chai sting dâu đi. Khát nước quá. Thằng Hòa và tôi ngồi xuống ghế đá cạnh gốc cây bàng. Mồ hôi thì tuôn ra ào ào trên khuôn mặt và ướt một khoảng áo sau lưng. - Nè. Ngọc đưa cho tôi và thằng Hòa. - Cảm chai sting trên tay mà ngửa cổ uống ực ực. - Uống một mình mà không cho người khác kìa. Linh mỉm cười rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi. Ngọc và thằng Hòa thì đi rửa mặt, chân tay rồi. - Ớ nè. Hì. Tôi gãi đầu cười. - Hi, uống được gần hết rồi mới đưa. Nhỏ bĩu môi. - Thế để tớ mua chai khác cho nha. - Thôi, tớ đùa đấy. Ngốc à! - À mà nè, chiều liên hoan thì tí mấy giờ mà mua đồ ăn, nấu ăn... Tôi quay sang hỏi Linh. - Thì học xong tớ gọi xin phép ông bà rồi qua nhà cùng cậu luôn. Linh đáp tay vội vuốt mấy sợi tóc ở phía trước. - Ok hì. - Hở mà nè. Linh quay sang nhìn tôi nói. - Gì Linh xinh gái. Tôi cười. - Hì, hôm nay biết nịnh nữa cơ. À, khi nào tớ muốn về quê thăm bác gái. Linh nói đôi má ửng hồng vì nắng. - Khi nào đây, buổi sáng toàn đi học cả. - Thì xin cô nghỉ. Cũng về quê đưa tiền cho ba mẹ Quân luôn. - Ngày kia nha. Tôi nói - Hì. Mà tí về chở tớ về nha. Linh nói. - Ơ nhưng mà... - Không nói nhiều, cậu không làm thế thì đừng nhìn mặt tớ nữa. Linh nói rồi bước đi. Tôi nhìn Linh hôm nay nhỏ búi tóc cao lên, làm thấy rõ cái cổ trắng ngần. Nhìn Linh xinh lắm. Đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì con nhỏ đáng ghét đến. - Hù. Làm gì mà suy nghĩ thế! Nghĩ đến cô nào hả. Uyên đập vai tôi nói. - Đâu. Có cô nào đâu! À mà Uyên này... - Sao? - Tí nữa về cậu ngồi xe thằng Hòa nhá. - Cậu đi đâu! Hay chở ai à. Uyên dỗi nhỏ xị mặt xuống. - Tí nữa tớ chở Linh về nhà. Cậu ấy không đưa xe nà... - Đi thì đi luôn đi. Uyên dậm chân xuống đất đi luôn. - Ơ nè... Giờ ra chơi thì cũng như bình thường nhưng có điều nhỏ Uyên cứ làm mặt lạnh với tôi. - Uyên. -...! - Nè. -...! [next]Chap 100Uyên nhỏ cứ im lặng mà không nói gì với tôi. Dỗi là mệt thế đấy... - Ngọc nè. Tôi rón rén ra đứng cạnh Ngọc ngoài hành lang lớp học. Nhỏ hôm nay mặc áo pull ngắn tay màu đỏ. Trên cổ áo và hai bên dưới ống tay được viền màu trắng. Quần jean bó màu đen và giày búp bê. - Hở. - Chiều đến nhà thằng Hòa liên hoan nhá. Tôi nói. - Nhưng tớ không biết nhà Hòa. Ngọc nhíu mày lắc đầu. - Cậu gọi thằng Lâm với chị Oanh qua luôn đi. Thằng Lâm nó biết nhà tớ đó. Tôi vội vàng nói. - Ừ hè. - Mà Ngọc nè, thằng Lâm ý, nó thích cậu đấy. Tôi nhìn ra phía trước nói vu vơ. - Tớ biết. Nhưng có lẽ tớ thấy tớ với Lâm chỉ có tình bạn thôi cậu à! Cậu ấy còn quá trẻ con. Ngọc thở dài hai tay nắm lấy thành của bờ tường hành lang. - Cậu có thể cho cậu ấy cơ hội chứ? - Mong cậu ấy trưởng thành hơn chút, hì. Thôi tớ vào lớp trước đây. Nói xong Ngọc bước vào lớp. Còn một người nữa chưa mời. Tôi vội vàng phóng sang lớp thằng Phương. - Ê bạn gì ơi! Tôi vội lấy tay khều khều sau lưng nhỏ nào á. - Hở. Bạn gọi gì mình à? Quay lại thì thấy là bạn nữ tóc ngắn thân hình hơi béo. - Bạn vào gọi giùm mình thằng Phương cái. - Ừ, bạn đợi tí. Nói xong bạn ấy quay vào lớp một lúc sau thì thấy thằng Phương ra. - Gọi tao có chuyện gì thế mày? - À mày gọi nhỏ Na ra tao nhờ tí. Tôi nói. - Ở trong đó khô... - Ơ, Quân. Tôi quay ra người vừa đập vai. - Hì Na. - À mà nè, chiều qua nhà bạn tớ liên hoan không? - Liên hoan gì? Na nhíu mắt. - Thì tớ vừa thôi tay cũng nhận tháng lương đầu. Tôi gãi đầu. - Ok, à mà mấy giờ qua thế? - Học xong, tớ và mấy đứa bạn đi mua đồ ăn về nấu ăn. Có mấy bạn nữ nửa! - Ok tí về tớ đi chung với Phương luôn. - Ờ ờ... Hì. Thằng Phương lắp bắp. - Thôi, tớ về đây. Tí gặp lại sau. Thế là giải quyết xong tiết sau thì nhỏ Uyên cũng làm mặt lạnh không nói gì với tôi luôn. Giờ ra về, tôi cũng không biết phải làm thế nào? Thôi thì liều một phen. Vào nhà xe, vừa dắt xe ra tới cổng thì thấy Uyên đứng chặn trước xe rồi. Linh đứng phía một bên. Không biết phải xử sự thế nào thì thấy vị cứu tinh đứng một bên. - Uyên qua ngồi xe với thằng Hòa đi. Tôi bước lại gần nhò nói. - Không? Uyên nói tỏ vẻ bức xúc. - Ớ, híc... Tôi quay qua nháy mắt cầu cứu thằng Hòa nhưng thằng này nó không hiểu ý gì cả. - Trời, thế giờ cậu muốn sao? Tôi nói. - Chở tớ về nhà. Uyên dửng dưng đáp. - Linh, cậu đứng đây đợi tớ nhé. Tớ chở cái của nợ này về tí. Tôi quay sang nói. - Hì, cậu về trước đi, tớ đợi. Linh hấp háy mắt nói. - Lên nào chị hai. Tôi vừa nói thì Uyên nhảy sang xe thằng Hòa luôn không nói một lời với tôi. - Ớ. Thấy thế thì thằng Hòa cũng hiểu ý chạy đi trước. Quay sang Linh thì thấy nhỏ cũng bối rối khi vừa chứng kiến cảnh vừa rồi. - Lên xe tớ chở về nào? - Ờ hì. Trên đoạn đường chạy về thì tôi và nhỏ cũng im lặng không nói được gì! - Quân nè. - Hả? - Tớ xin lỗi vì khiến cậu khó xử nhé! - Hì, không sao mà. Uyên cậu ấy trẻ con thế thôi, không có ý gì đâu! - Ừ. Bước vào nhà Linh thì thấy ông bà đang đang tưới cây. Bà và ông cầm chung cái vòi, cười vui vẻ dù đã có nhiều nếp nhăn nhưng hai ông bà vẫn lạc quan yêu đời. - Cháu chào ông bà! - Linh... ơ, Quân cháu mới tới à. - Dạ vâng. Sau một lúc, cuối cùng cũng xin được. Đèo tiểu thư tới thì cũng đủ team... ai cũng vui vẻ cười nói nhưng có người lại chà buồn nhìn đến tôi. Cái mặt thì lạnh tanh vẻ tức tối. - Hì, giờ mình và mấy bạn nữ đi mua thúc ăn. Mấy bạn nào ai giúp tụi tôi xách đồ không? Trang nói. - Để tớ, Phương với thằng Trung đi. Thằng Hòa nhanh nhẹn nói. - Ừ, thế cũng được. Giờ xuất phát nhé. Mấy bạn ở nhà thì nhớ dọn dẹp nhà cửa nhé! - Sẵn sàng nghe lệnh, hêhê. Thế là Na, Trang, Linh, chị Oanh, Hòa, Phương, Trung đi chợ còn tôi, anh Long, Lan Anh, Phong, Khánh, Quang, Uyên ở nhà. Hân thì còn ở nhà tại vì có ngoại và cu Bo nên tí chắc mới tới được. Ngọc thì chưa thấy đâu... Mời mấy đứa vào bên trong nhà ngồi ở phòng khách. Tôi thì cũng về phòng thay đồ áo tí rồi tắm cho mát luôn. Tắm xong thấy thật thoải mái sáng khoái. Bước xuống nhà thì thấy mấy đứa đang ngồi chém gió, còn Uyên thì không thấy mặt mũi đâu. - Lan Anh, nhà cậu có anh hay em gì không? Thằng Khánh hỏi. - Ông hỏi làm gì? Nhỏ bĩu môi - Thì hỏi cho biết để tớ về ở rể. - Hở, muốn ở rể khó lắm đấy. - Không sao. Miễn ai đó đồng ý thôi. Thằng Khánh nháy mắt, tôi nghe mà không biết nó đùa hay nói thật. - Haha, hai người nói chuyện tình cảm thì ra chỗ khác. Chỗ công cộng mà thế à. Thằng Phong trêu. - Đúng đấy. Tôi và anh Long đồng thanh - Hứ. Mấy ông...? Lan Anh đỏ mặt không nói được gì luôn mắt thì quay sang lườm thằng cu Khánh. Còn nó thì nhăn răng cười. Tôi chạy lại lấy ít hoa quả trong tủ lạnh ra cho mấy cô cậu kia có sức để chém gió. - King... coong. King... coong. Vội đặt cái đĩa hoa quả xuống bàn tôi lật đật ra mở cửa. - Hì, anh Kòi. Bé Sún đỏ hồng, khuôn mặt nhễ nhãi mồ hôi vì nắng. - Bé mệt không? Trời nắng sao không đội nón vào! Tôi nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng. - Em quên, hìhì. Mở cửa xong bé Sún phóng xe vào trước tôi ở lại sau để khóa cổng. - Ê, Quân. Đó là ai thế? Thằng Phong hỏi. - Em họ tao. Em gái thằng Hòa. Có gì không? - Xinh phết nhỉ. - Dẹp mày đi. Có Hân rồi còn ham hố. Được một lúc thì bé Sún đi xuống với vẻ mặt tươi tỉnh hơn. Uyên thì không thấy mặt mũi đâu có. Bước lên phòng Uyên, tôi vội gõ cửa. - Cốc..cốc. - Ơ. Nghe tiếng gõ cửa nhỏ ra mở cửa, nhưng vừa nhìn thấy tôi thì Uyên tính khép cửa lại may là tôi nhanh tay giữ kịp. - Cậu làm sao thế Uyên? Tôi hỏi khi bước vào trong phòng Uyên mà chưa được nhỏ cho phép. - Ai cho ông vào trong này. - Nè, tớ xin lỗi chuyện lúc nãy. Đừng có trẻ con thế nữa. - Ai bảo ông, tôi trẻ con, hơhơ. - Hì, đi mà chị hai. Tha lỗi cho em đi. Em biết lỗi rồi mà. Tôi lấy hai tay cầm tay Uyên đưa đi đưa lại. Giống như mấy đứa trẻ con cứ hay nũng nịu ba mẹ đòi quà. - Hơhơ, không ích gì đâu em trai. Uyên mỉm cười nhẹ, lấy tay xoa xoa đầu tôi như thật. - Chị hai tha lỗi cho em nha. Em không thế nữa đâu, nha nha nha. Tôi làm vẻ mặt cún con, nũng nĩu. - Hìhì, nhìn ông như thế. Tôi không giận nổi, nhưng mà... Uyên vuốt cằm, nhíu mày tỏ vẻ suy tư. - Yeah. Mà nhưng gì cậu! - Đừng có vội mừng. Tớ không giận nhưng tớ chưa nói tha đâu. - Ờ, hi. Không giận là 0k rồi. Tôi và Uyên bước xuống nhà, cũng là lúc mấy đứa đi chợ về. Anh Long và mấy cô cậu cũng ra giúp lấy đồ vào. Bước ra thì thấy 3 nữ ninja đang thở phì phò vì mệt. Linh cởi áo khoác nắng và khẩu trang ra. Vội rót nước cho mấy nhỏ. - Linh, tớ hỏi nè. Tôi kéo Linh qua một góc. - Gì cậu hỏi gì? - Tiền mua thức ăn mất bao nhiêu để tớ còn góp để trả mấy cậu ấy. Tôi nói - Quân à! Bạn bè quanh cậu đều biết hoàn cảnh gia đình cậu. Tớ cũng đã ở nhà cậu. Cho nên cậu đừng nghĩ gì cả. Tiền không phải là tất cả đâu. Cậu hiểu ý tớ chứ! Linh nháy mắt rồi quay sang với đám bạn. Sau khi dọn đồ ăn vào bếp thế là mấy nhỏ cùng bắt tay vào nấu nướng, cả tụi con trai cũng bước vào để giúp những việc lặt vặt. - Quân, hì. Uyên đập vai tôi rồi nhe răng cười. - Hở. Tôi nhíu mày hỏi. - Ngày hôm nay giống ngày hôm bữa nhỉ... Uyên nói. - Là sao? Hôm nào? Tôi suy nghĩ - Hôm tớ say ý. - Ờ, sao giống? - Thì có mấy bạn đến nè... - Thôi, tớ vào giúp mấy bạn tí đây. Tôi nói để trốn khỏi cuộc đối thoại với nhỏ. - Hihi. Tiếng cười khúc khích của Uyên phía sau. - Ôi, Sún cũng biết nấu ăn hả. Ghê quá nha. Tôi trêu - Không phải chê người khác. Không biết nấu còn đừng đó mà nói. Sún lè lưỡi trêu tôi. - Ơ. - Quân, cậu lấy giúp tớ lấy hũ muối cái. Na nhìn tôi nói. - Nè Na. Thằng Phương nhanh tay hơn. Thằng này hôm nay là lạ. Tôi suy nghĩ. - Hì, cảm ơn. Quay qua Uyên thì thấy nhỏ đang rán trứng với lá hành bằm nhỏ. Nhìn nhỏ cũng ra dáng lắm chứ. - Uyên biết rán trứng hả. - Hỏi lạ. Cốp... Ngắn gọn súc tích cộng hành động. Nhỏ lấy tay cốc một phát vào đầu tôi. - Hihi, hehe. Ai thấy cũng đều cười, riêng tôi thì quê. Sau một lúc thì mùi thơm nghi ngút cả gian phòng. Từng đĩa thức ăn, từng bát canh nóng... Được đưa lên. Và bữa liên hoan bắt đầuuuuu. Mấy thằng con trai được ngồi một bên. Con gái ngồi một bên chia thành một vòng tròn, Hân thì cũng vừa mới tới. Nhỏ hăng hái bưng các món ăn lên... - Xong hết chưa mọi người! Tôi hỏi - Món canh cuối nè. Linh đặt xuống hai tay nhỏ vội bỏ lên tai xoa xoa. - Thế là đủ rồi nhỉ. Ăn uống thôi. Thằng Hòa nói. - Từ từ, để phát biểu vài câu đã chứ. Đúng không Quân? Linh mỉm cười quay sang tôi nói. - Nói đi thằng đệ... - Nhanh đi, đói bụng quá... - Mấy ông im lặng giùm tí được không... blap... blap. - Ờ, thì bữa tiệc liên hoan này. Tớ cảm ơn các cậu đã bên cạnh tớ. Dù tớ là một người nhà quê mới ra thành phố... hì. Và chúc mừng tớ đã khỏi tay. Cảm Ơn... Tôi nói ngắc ngứ nghĩ gì trong lòng đều nói ra. - Ăn thôi... Nhưng trước khi ăn thì phải mở bia đê. Girl thì nước ngọt nhá. Thằng Khánh nói. - Ok. Hì. - Quân, qua đây tớ nhờ tí nè. Uyên nháy mắt quay qua nhìn tôi nói. - Gì thế hở. Tôi bước đến cạnh nhỏ ngạc nhiên hỏi. - Tớ đang cứu cậu đấy. Ngồi xuống đây ngồi luôn. Uyên giục Na và Hân xích qua một bên. - Thằng Quân, mày qua đây ngồi đi. Thằng Phương nói. - Không cho qua. Ông đừng làm hư cậu ấy. Na lừ mắt tôi ngạc nhiên quay qua nhỏ. Hóa ra mấy bà này thông đồng cứu mình à. - Gọi thằng Quân là Quân 3D được rồi. Thằng Phong nói. - Thôi, để tớ qua bên đó. - Thế mới đúng là Quân nhà ta chứ. Chazô phát đuê. - Ok. 1 2 3 zô 2 3 zô. 2 3 uống... Mấy thằng con trai hét lớn. Mấy đứa con gái thì lo tám chuyện, ăn và uống nước ngọt. Ăn uống no say, nhìn lại trên đồng hồ cũng 17h rồi. Mấy thằng bạn thì gục ngay tại chỗ, còn lại tôi và anh Long và mấy đứa con gái dọn dẹp. - Nhìn tướng mấy ông mà say cũng giống y chang kia. Uyên nói rồi nhìn qua mấy thằng kia đang nằm lăn lóc giữa nhà, đứa này năm ôm đứa kia. Như mấy thằng 3D. - Say thế quái nào được anh Long nhỉ. Hềhề. Tôi cười, vì lúc nãy lo ăn nên uống ít. - Đúng. Say thế quái nào được. Anh Long vừa nói vừa nấc. - Chỉ khổ mấy chị em ta thôi. Đúng không? Chị Hằng lên tiếng. - Đúng... Đồng thanh rồi cùng cười. Tôi và anh Long chỉ biết im lặng nhìn nhau rồi tự nhiên cười sằng sặc. - Ê Linh. Tôi vẫy tay gọi nhỏ. - Hì, gì thế Quân? Linh lấy tay lau mấy giọt mồ hôi trên trán rồi nhướn mày hỏi tôi. - Tối nay xuất phát nhỉ. Để tớ nói thằng Hòa xin phép cô giùm. - Ok, sao cũng được, nhưng giờ cậu ngủ trước đi, hìhì. Linh mỉm cười. Bước lên phòng với tâm trạng là buồn ngủ... Nhưng quên, ặc. Uyên đang cầm tiền. Làm sao đây dòng nước tuôn xuống khuôn mặt tôi. Tôi bước ra ngoài phòng chỉ với cái quần ngố. Rồi tôi lại lục tung tủ kiếm cái áo short ngắn. Vừa quay lưng lại thì... - Ááá. Tiếng hét thất thanh của tôi. - Uyên, cậu là ma hả. Vào khi nào thế? Tôi quay qua hỏi. - Cậu có chuyện muốn nói với tớ mà phải không? Uyên hếch mắt ngồi xuống giường nói. - Ờ, đúng. Cậu đưa tiền cho tớ được không? 3triệu ý. Tôi quay sang nói nhỏ. - Làmgì? Cho ai? - À Uyên nè. Cậu đi về quê với tớ không? - Đi cùng Linh nữa đúng không? Uyên nheo mắt hỏi. - Đúng, hì. Tôi mỉm cười. - Cậu có vẻ thích đi cùng Linh. - Ơ, không phải. Tại vì Tớ cũng muốn về quê. Cậu có muốn tớ kể về Linh không? Cậu ấy đáng thương lắm. - Kể đi. - Là thế này... blap... blap. - Uyên, cậu sao thế? - Linh đáng thương nhỉ. Nếu là tớ, tớ không đủ can đảm để giống như cậu ấy. Từ trước tới giờ tớ nghĩ cậu ấy phải có một gia đình hạnh phúc chứ! Thật không ngờ... Uyên thở dài rồi nằm xuống giường luôn.không có ý tứ gì cả , ngây thơ quá đấy - Ặc. Mà cậu đưa tớ 1triệu đi. - Đợi tí. Uyên nói rồi chạy về phòng rồi chạy qua phòng đưa cho tôi. - Cậu về phòng ngủ đi Uyên, tớ xuống nhà 5phút rồi tớ lên. - Ờ. Bước xuống phòng thấy Hân đang chuẩn bị ra về. - Hân, Hân ơi. - Sao thế Quân? - Nè. - Không, tớ không cầm đâu! Hân lắc đầu rồi bước đi trước. - Hân. Tôi níu mạnh tay nhỏ lại vừa lúc đó tôi cũng chạy lại thế là cảnh tượng không hề mong muốn. Hân đứng trước mặt tôi cách nhau khoảng mấy cm thôi. Tôi nhìn Hân nhỏ cũng vậy. Im lặng, bối rối mất mấy giây. - À ừm, Hân cậu cầm đi. Không tớ giận luôn đấy. - Nhưng... - Hì, cậu còn trả 3triệu cho thằng cha ý nữa. Còn lại để mua đồ ăn... - Quân à, tớ cảm ơn. Huhu. Nhỏ nói xong ôm lấy tôi. Đây là lần đầu tiên tôi và Hân gần nhau như vậy. - Không sao, không sao mà, ngốc..! - Uyên. Trước khi tôi viết lên câu truyện này, thì mong mọi người đừng thắc mắc rằng nó có THẬT hay là HƯ CẤU. Vì nếu tôi giải thích hay chứng minh thì mọi người cũng không tin đâu. Thế nên mọi người đừng tin nhé. Hãy xem đây là một câu chuyện để đọc lúc mọi người rảnh rỗi. Mỗi người chúng ta cũng lớn rồi cũng biết suy nghĩ rồi. Thế nên đừng làm những việc mà trẻ trâu hay làm là dò info nhé. Đừng làm đảo lộn cuộc sống của những nhân vật trong truyện nhé. Nếu thím nào mò info thì tôi sẽ DROP nhé. Từng mảnh kí ức tôi đã lắp rap lại. Từng kỉ niệm quá khứ về 3 năm trước vẫn được giữ trong nay tôi vô tình nhìn thấy ở phía dưới cuối ngăn kéo bàn học là cuốn sổ Nhật Kí của Cậu...Tôi lật lại từng trang giấy. Ở trong đó có những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, những kỉ niệm buồn vui mà tôi nhớ mãi...Vì một chữ "Nghèo"đã thay đổi cuộc sống của tôi để được gặp những người con gái và những người bạn thật tốt...Mỗi con người trong cuộc đời này đều có một số phận khác nhau. Có người giàu có người nghèo. Tôi được sống và lớn lên trong một gia đình nghèo khó ở một vùng quê nắng và gió là Nghệ An quê hương tôi. Nơi đây đã nuôi lớn tôi từng ngày từng ngày...Gia đình tôi có 4 người Ba, mẹ, tôi và đứa em gái. Tôi tên Quân sinh năm 97. Còn đứa em gái tên Yến sinh năm 2001. Tôi và đứa em gái được ba mẹ nuôi lớn và ăn học đầy đủ cho đến một ngày xảy ra một việc làm tôi phải rời xa mảnh đất quê hương này để ra ngoài thành phố ở với bác. Dù lúc đó mới lớp 9 nhưng tôi biết gia đình không có tiền nuôi cho hai anh em ăn học nữa tôi biết chứ. Xung quanh nhà tôi đều là nhà khá giả, họ nhìn gia đình tôi như cỏ rác. Từ lớp 1 đến lớp 5 không có một đứa bạn. Tính tôi trầm hẳn đi, đi học rồi lại chạy về với em gái và thời gian cứ lặp đi lặp lại như thế tôi đã lớn hơn và hiểu nhiều năm lớp 6 đến năm lớp 9 vẫn không có một cuộc tình vắt vai. Cả học kỳ năm lớp 9 chỉ được 3 cái quần và 4 cái áo mặc đi rồi mặc lại. Ở lớp có vài thằng bạn nhưng tôi không thân thằng nào. Cũng chỉ cười gượng gạo cho qua thôi. Tôi cũng biết bọn nó đứng trước mặt thì xem tôi là bạn nhưng sau lưng thì nói nghèo... Nhưng tôi vẫn mặc kệ, nghe suốt, chai cảm xúc ngày đi ra nhà bác Kòi, mẹ mới mua cho mày vài bộ quần áo đấy. Mẹ tôi có thân hình nhỏ, mắt to, tôi nhìn lên khuôn mặt mẹ thì thấy những nếp nhăn đã có trên mặt. Tôi thương mẹ Vâng, con biết rồi. Mà mẹ, nhà bác ở đâu thế ạ. Tôi ngây thơ hỏi- Bác mày ở Quận Cầu Giấy - Hà Mà thôi con đưa bé Cún đi chơi đã. Mai con đi rồi. Tôi nói- dắt tay bé Cún đi, nó thì chạy nhảy rồi chỉ cái này cái kia. Khi đi qua cái cửa hàng tôi thấy nó nhìn con búp bê trong cửa hàng một hồi Cún, em thích cái đó hả. Tôi ngồi xuống rồi chỉ về phía con búp Dạ, em thích lâu rồi nhưng không có tiền để mua. Nó mặt sắp không nói gì và quay mặt đi, che giấu đi những giọt nước mắt vừa lăn trên lúc sau tôi dắt Cún về nhà. Rồi tôi lại chạy ra quán mua cho nó con búp bê để lúc tôi đi nó không buồn mà có con búp bê này bên tiếng trước lúc giờ lên Quân con đi ra ngoài kia lạ nước lạ cái, lo mà học nghe con. Mẹ tôi dặn dò- Dạ, con nhớ rồi. Con sẽ đi học cả đi xin việc làm rồi con sẽ gửi tiền về. Tôi đáp- Đây là 1 triệu, ba mẹ đã đi vay mượn để cho mày đi. Lần đầu mày xa gia đình cố mà sống nha con. Gia đình chúng ta nghèo hãy nhớ nên tiết kiệm thì hãy tiết kiệm. Ba tôi Vâng, ba mẹ nhớ chăm sóc Cún nha. Đừng để nó nghỉ học. Tôi đưa tay nhận lấy bọc tiền của Mẹ sắp xếp quần áo xong rồi đó. Sắp đến giờ lên xe rồi ba mẹ chỉ có thể tiễn con đến đây thôi. Mẹ tôi đưa ra chiếc ba lô cũ của ba nhận lấy và chạy lại ôm chầm lấy ba và mẹ những giọt nước mắt thằng con trai mới 15 tuổi lăn xuống má, giọt nước mắt hạnh cùng cũng đã đến giờ xe chạy, tôi ngoảnh lại nhìn ba mẹ lần cuối, bé Cún thì giờ có lẽ đang học trường tôi nhờ ba mẹ đưa cho nó con búp bê chân lên xe thì cũng mới được mấy khách. Tôi tìm một vị trí gần cửa sổ để ngồi. Cái xe vụt đi, những cánh đồng lúc cũng đã ra khỏi tầm mắt mà thay vào đó là khung cảnh nhộn nhịp và rồi tôi ngủ thiếp đi không hề hay xe dừng xuống bến tôi chạy và WC để giải quyết rồi chạy vào quán mua hai cái bánh mì và chai nước khoáng Thạch Bích. Đang đi lên xe thì nghe mấy tiếng xì xào của mấy thằng Nhỏ đó nhìn xinh quá mày...- Nhìn thế chắc giàu đó mày, mặc váy nữa... Blap... thì không quan tâm, vì cho gái xinh đến thế nào thì tôi cũng chỉ nhìn lướt qua. Vì nếu xinh và giàu nữa thì không đến lượt thằng nghèo như mình đâu. Bước lên xe thì thấy mấy thằng đực đang vây quanh người con gái đó có một khuôn mặt trắng đáng yêu, tóc được uốn xoăn xõa xuống qua hai bên vai. Mặc một cái áo pull và chiếc váy châm bi, chân đi giày búp bê và quàng một cái túi xách. Nhìn là đủ biết nhà chạy lại chỗ ngồi của mình và tôi ngồi ở phía trên người con gái đó.[next]Chap 2Tôi cũng chả quan tâm mấy. Đang muốn ngủ thì cứ lảng vảng bên Em tên gì? Ở đâu?- Em xinh thế cho anh làm quen nhé. Blap... BlapgachSau một hồi bị tra tấn cái lỗ tai tôi quay ánh mắt khó chịu nhìn cô gái kia và mấy thằng Mấy bạn làm ơn nói nhỏ giùm mình. Tôi làm mặt lạnh như tiền quay xuống mắt của cô gái đó nhìn tôi vẻ khó hiểu tôi cũng chỉ nhìn phớt qua rồi quay lên. Mấy thằng đó cũng quay về chỗ ngồi của mình và đưa ánh mắt như muốn nói rằng "Tao sẽ giết mày"cannyĐang ngồi thì thấy một cụ già tầm 70 tuổi bước lên, mà trên xe lại hết Cụ lại ngồi của cháu đây nè. Tôi và giọng của người con gái lên già mỉm cười và nói- Cháu gái ngồi đi, ta ngồi của chàng trai này cũng Cháu tên gì? Ở đâu? Cụ hỏi- Dạ cháu tên Quân ở Nghệ An ra Hà Nội ạ. Tôi thật thà đáp- Ta cảm ơn cháu nhé thời buổi hiện tại ít được mấy người như cháu lắm. Cụ già cười hiền Đấy là cụ chưa gặp thôi, cháu đây nữa mà. Người con gái chu mỏ À ừm... Cháu cũng đi ra Hà Nội hả. Cụ quay sang Dạ không, cháu ở Hà Nội mà, cháu về quê chơi với dì một hồi nói chuyện thì cũng tới bến xe Nước Ngầm. Tôi chào cụ và đi ra để bắt xe. Hà Nội công nhận đông thật, nhiều người cứ đổ về đây, ở đây ồn ào khác xa ở vùng quê nó yên bình và tĩnh Chú ơi, cho cháu hỏi giờ bắt xe đến Quận Cầu Giấy mất bao nhiêu hả Cũng gần đây thôi, lên đi chú Vâng. Tôi ngồi lên xe mà ngắm mấy hàng tạp hóa nhìn hàng loạt chiếc xe đều đi trên một đường. Nó đông và rất khó Cháu mới ra đây lần đầu à. Chú xe ôm hỏi- Dạ- Khi ra ngoài xã hội thì phải cẩn thận đừng tin vào ai. Xã hội bây giờ khác xưa Vâng, cháu hiểu tầm một lúc cũng đến nơi, lấy cái giấy ghi cái địa chỉ nhà bác. Đường... Số nhà... Quận Cầu cũng đã tối, bụng thì đói tôi ghé vào một quán cơm bình dân để Anh dùng gì ạ? Một nhỏ nhân viên tầm tuổi tôi, nhìn mặt cũng xinh xắn, da trắnglook-down- Bạn cho mình kiểu bình dân Vâng, anh đợi chút. Nhỏ bước vào ngồi thì nhìn thấy ở cổng trường THPT xyz có một đám học sinh đang tụ tập ở đó. Hình như là đánh ai thì Học sinh bây giờ toàn đánh nhau kéo bầy kéo cánh. Mấy bác ngồi trong quán bàn Của anh đây. Nhỏ phục vụ đưa ra một đĩa rau, đậu phụ, một bát Cảm ơn. Đối với tôi thế là tốt quá rồi ở nhà chưa chắc được như vậybrick- Trông anh có vẻ ít nói nhỉ. Nhỏ hỏi- Ừm. Tôi nói rồi quay xuống ăn cơm, càng ăn tôi lại nhớ đến ba mẹ và cả bé Cún Bạn ơi, trả tiền. Tôi gọi- Của bạn hết Nè- Cảm xách balô đi ra tiến về phía mấy đứa học sinh đó thì tụi nó cũng giải tán rồi cảnh tượng trước mắt là một thằng học sinh đang nằm gục giữa đường máu me chảy ra, nhiều người cũng tò mò bu quanh lại tiến lại dìu thằng đó dậy, máu của hắn dính vào cái áo trắng của tôi. Mấy người xung quanh thấy thế thì gọi giùm taxi đến. Tôi dìu thằng đó lên xe rồi tiến thẳng đến bệnh viện gần nơi, trả tiền cho taxi rồi dìu hắn lên. Mấy chị y tá thấy thế liền nói tôi vào phòng số 304. Khi bước vào thì nhiều người trong phòng cứ hướng mắt về hai thằng chúng tôi. Lại để thằng đó nằm trên giường và ngồi Ting ting... Tiếng tin nhắn điện thoại từ trong đồng phục thằng đó phát Anh đâu rồi, trả lời em đi chứ. Nội dung tin thế tôi lấy máy hắn gọi vào số mới nhắn Alô. Giọng con gái phát ra từ phía bên kia- Bạn có phải là bạn của chủ nhân chiếc máy này không? Tôi nói- Có. Mình là bạn gái Long, còn bạn là ai?- Hãy đến bệnh viện abc, phòng số 304 Ừ. Tút tútMột lúc thì thấy một bác sĩ và một y tá bước Bác sĩ bạn cháu có sao không ạ? Tôi hỏi- Không sao đâu cháu chỉ khâu mấy mũi thôi à. Bác sĩ Vâng ạ- Mà cháu hình như không phải người ở đây?- Dạ cháu ở Nghệ An, ra Hà Nội để đến nhá Bác. Trên đường thì thấy một nhóm học sinh vây đánh bạn ấy. Cháu thấy vậy liền dìu bạn ấy tới Cháu quả là người 15 phút sau thì một cô gái mặc một cái quần jean bó sát, áo trắng, chân đi giày búp bê, khuôn mặt nhìn dễ thương bước vàolook-down- Bạn có phải là người mới gọi mình không? Đứa con gái hỏi- Ừm, mà bạn đến đây rồi thì thôi. Mình có việc bận mình phải đi trước. Tôi đưa cho nhỏ cái điện thoại- Cảm ơn bạn nhiều, mà bạn tên gì?- Có duyên sẽ gặp lại. Tôi nói và bước đi ra ngoài... byebye[next]Chap 3Ngoài trời lúc này cũng tầm 18h bước ra ngoài đường thì mọi ánh mắt đều nhìn về phía xuống phía dưới thì thấy trên áo toàn máu là máu. Cái áo mới mua không thể vứt đi được tôi mở balô ra rồi kiếm một cái áo khác mặc tay vẫy một chiếc taxi rồi đưa đến nhà bác tôi. Nói về bác tôi, bác là một người hiền lành lúc nhỏ thường mua quà bánh, quần áo cho anh em chúng tôi và giúp gia đình tôi rất nhiều. Tôi cũng rất quý dừng lại, tôi mở tờ giấy ra có phải tôi tìm nhầm nhà không?Hóa ra không phải. Lấy tiền trả cho chú taxi. Tôi bước ra, trước mắt tôi là một căn nhà 4 tầng, nhìn rất là sang trọng. Đứng một lúc lâu thì tôi mới dám lại bấm chuông. Đấy là lần đầu tiên tôi bấm chuông? Vì ở vùng tôi có ai dùng cái này một lúc thì thấy một người tầm khoảng 35 tuổi bước Cậu tìm ai?- Dạ cô cho cháu hỏi đây có phải nhà Bác Lan không ạ?- Ừ đúng rồi, bà chủ đang tiếp khách, mà cậu tên Quân phải không?- Dạ Vậy mời cậu vào nhà lững thững bước vào trong, ở bên trong còn có hai chiếc audi đang dựng ở bên trong. Tôi run run và cứ đứng như trời trồng ở giữa Mày tìm ai?- Ơ, thằng Hòa. Tao Kòi Mày ra ngoài này lúc nào, tao tưởng mai mày mới tới. Vào nhà đi đứng ngoài này làm đéo gì. Thằng này, nó cao hơn tôi một cái À Mẹ ơi, thằng Quân về rồi nè. Ơ, cháu chào cả nhà. Thằng Hòa chào mấy người khách trong Kòi, vào đi cháu. Bác Lan lên Dạ, cháu chào cả nhà. Tôi lễ phép cúi đầu Ai thế cô? Con nhỏ tóc nhuộm ngồi ở phòng khách nhìn tôi rồi quay qua hỏi bác Thằng cháu cô ở dưới quê mới Thảo nào cháu thấy hơi quê quê. Nhỏ nói, nhưng tôi vẫn không quan tâm vì nghe nhiều Con bé này, Hòa mày dẫn thằng Kòi lên phòng giùm mẹ Thế thôi, cháu chào cả nhà cháu lên phòng trước ạ. Tôi bước lên theo thằng Hòa. Công nhận trèo cầu thang mà khổ vãi cả lúa. Mãi mới lên được tầng Phòng mày đây, đối diện phòng tao có gì cần giúp cứ bước vào phòng, nó rộng hơn tôi tưởng balô ra lấy cái áo trắng dính đầy máu để trong nhà tắm. Tôi vớ vội bộ quần áo rồi vào nhà tắm. Những tia nước chảy xuống làm cho tôi tỉnh tảo hơn. Tôi nghĩ về cuộc sống trước mắt về tương lai. Tắm một lúc đi ra thì thấy thằng Hòa đem qua cho tôi hơn 20 bộ quần Hả! Mày làm cái gì thế? Áo còn tốt sao cho tao. Tôi ngạc nhiên hỏi- Tao mặc đéo vừa nữa mày thấy còn mới nên tao đưa qua cho mày Ừ, cảm ơn- Cảm ơn cái đệt, tao với mày ơn huệ gì? Nó nói- Mà sao tao không thấy bé Sún đâu? Tôi hỏi- Nó đi học đã về đâu. Mà mày có gấu chưa?- Gấu là cái gì? Tôi hỏi lại- Ngu thế mày, gấu là người yêu Có đâu, tao như thế này có chó nó yêu. Tôi Mặt mày cũng đẹp trai nhưng mỗi cái tội hơi lùn thôi. Nó vuốt vuốt cằm Ừ, mà mai dẫn tao đi chơi nhé. Ở đây tao không biết chỗ nào lại chỗ nào cả. Tôi nói- Ok, mà xuống nhà đi. Con Sún khéo nó về dưới nhà rồi thằng kéo nhau đi xuống, đi mà muốn rụng hết cả chân. Xuống tới nơi thì thấy mấy người khách vẫn đang ngồi nói chuyện ở Quân lại đây. Bác Lan gọi tôi- Dạ. Tôi tiến lại- Ngồi đi Thưa anh chị đây là Quân cháu tôi. Bác Lan nói- Cháu chào cô chú ạ. Tôi quay sang thì không thấy con nhỏ lúc nãy đâu- một lúc thì tôi cũng xin phép ra ngoài ngồi chơi với thằng Hòa. Ra ngoài sân thì thấy thằng Hoà với nhỏ đó đang ngồi ở ngoài Hoà, gấu mày đây à? Tôi ngạc nhiên khi thấy nhỏ đó tựa vai Ơ. Nhỏ đỏ mặt quay Ừm, người yêu tao đó, xinh không?- Giới thiệu với mày đây là Thảo Nhi người yêu tao, còn đây là Quân bạn của Hi, chào Chào. Nhỏ có vẻ khó chịu thì phải. Tôi thì mặc Anh Hoà ai đây? Đứa con gái nhìn tôi rồi quay qua hỏi thằng Đoán xem là ai Chụt. Đứa con gái đó nhún chân lên thơm lén Ơ. Tôi đơ luôn- Haha, đơ rồi kìa. Anh Kòi đơ luôn rồi. Tay bé Sún khuơ khuơ trước mắt Cốp. Tội trêu anh nè, lớn rồi mà như con nít. Tôi cốc yêu đầu bé Sún rồi chạy Anh đứng lại đó. Thế là màn rượt đuổi lại bắt A... Anh c.. cứ đợi đó, anh không thoát được đâu. Lần này em không bắt được nhưng lần sau, sau sau nữa. Sún thở dốc, hai tay chống gối Plèu.. plèu. Anh không sợ đâu...Tôi rất ít khi cười với người ngoài nhưng người ở trong gia đình thì trêu bé Sún tí nữa rồi mấy đứa lại ngồi vào ăn cơm...[next]Chap 4- Mấy đứa vào ăn cơm đi. Bác Lan nói- Dạ. Đồng thanh- Anh chị cũng ở lại dùng cơm Thôi, hôm nay anh có việc bận rồi lúc sẽ đến nhá. Nói xong mấy người kháck và nhỏ người yêu thằng Hòa cũng ngồi lên xe audi phóng về Thôi, mấy đứa vào ăn cơm Dạ. Đồng thanh- Quân con hãy xem đây như nhà của mình nhé. Giấy tờ nộp học mai bác lên trường nộp Vâng Mẹ, anh Kòi ở đâu đến khi nào ạ. Bé Sún vừa gắp gắp thức ăn vừa Đến lớp 12 Mà Hòa khi nào nhập học thế? Bác Lan hỏi- Dạ tuần nữa mẹ chuyện một lúc thì cũng kết thúc bữa ăn. Tôi ở lại cùng dọn mâm xuống rồi lại phóng lên phòng một lúc thì thấy bé Sún mặc một chiếc váy màu trắng, giày búp bê, áo có hình xuka nhìn đáng yêu lắm luôn. Bên cạnh là thằng Tính đi đâu hả? Tôi ngạc nhiên Đi ăn kem đi anh, trời nóng quá à. Bé Sún nói- Ờ thì đi. Khi đi tôi không quên nhét vào túi dưới nhà thì nhiệm vụ xin đi chơi được giao cho bé Mẹ ơi, cho tụi con đi ăn kem nhé. Bé Sún nói- Ừ, đi cẩn thận rồi về sớm nhé. Bác Lan ngồi xem tivi rồi quay lại nói- Yeahhh, yêu mẹ nhất, chụt. Không ngoài mong đợi là đã được đi ngoài sân thì thấy thằng Hòa và bé Sún dắt ra hai chiếc xe. Thằng Hòa exciter, Sún Atila màu Anh Kòi chở em nhá. Sún nói- Ặc, thôi để anh chở nó cho. Thằng Hòa lên Ứ chịu đâu, anh Kòi không chở em ứ đi. Nhỏ nũng Thôi, anh chở được chưa. Lớn đầu rồi mà như con nít ý. Nói về bé Sún thì nó xinh lắm, nó có hai núm đồng tiền hai bên Hihi, yêu anh Kòi Bó tay. Như thế này thì có thằng nào yêu em thì thằng đó khổ quá. Tôi nói xong thì vặn xe đi. Lần đầu tiên tôi đi xe tay ga thì thấy cũng hay Anh mơ đi nhá. Em thì người ta xếp hàng dài dài kia Xi, lớp 9 mà như con Kệ người ta, Hòa mày đi trước dẫn đường đi. Tao biết đường đâu. Tôi nói- Ừ, nhớ theo kịp tao nha. Nó cười ranh mà Vùùùù. Nó phóng đi làm tôi không đuổi theo Sún, giờ đi đường nào? Tôi quay sau lưng hỏi- Anh cứ đi thẳng rồi rẽ lúc quẹo sang thì thấy có 3 đứa đang đứng chặn thằng Hòa ở đó. Tôi phóng lại gần, thấy thế mấy thằng tóc nhuộm mà nhìn về Sún ngồi sau lưng Mày muốn làm gì? Thằng Hòa bình thản nói- Muốn mátsa cho mày tí thôi. 1 trong 3 thằng đó Cứ tự nhiên. Nói xong thằng đó bị cú đá của Thằng Hòa vào bụng làm nó gục xuống luôn. Thấy thế hai thằng đó xông vào, tôi liền đấm cho một thằng trong đó vào thái dương. Thằng còn lại thì bị thằng Hòa đá vào hạ Mày mày cứ đợi đấy. Thằng tóc vàng nói- Bốp. Nói xong thì bị ăn cú đá vào mồm xuôi hai xe máy phóng tới nơi bán kem, nhìn trong quán thì quán rất rộng nhiều cặp yêu nhau tới bước vào quán tôi thấy bảng tuyển nhân viên 1tháng/ Anh chị dùng gì ạ? Nhỏ nhân viên bước ra Cho kem Vani cả đi. Bé Sún nói. Tôi lúc đó mới biết mùi vị của kem Vani thế nào?- Kòi mày có võ hả? Thằng Hòa hỏi- Có đâu, tao lúc nãy đấm lung tung ý mà. Mà sao mày hỏi thế? Tôi hỏi lại- Nhưng tao thấy...- Mời anh chị dùng ạ, chúc anh chị ngon miệng. Nhỏ nhân viên Mà bạn gì đó ơi, mình hỏi tí? Tôi đứng dậy bước ra ngoài đó hỏi một số Bạn ơi, cho mình hỏi quản lý có đây không? Tôi hỏi- Có. Làm gì vậy bạn. Nhỏ đáp- Mình muốn xin việc Ờ, được. Đi theo quay ra nói với hai người Hòa đợi tao tý nha, tao đi ra đây xíu. Tôi nói- ỪmTôi bước vào trong kia thì Ớ. Tôi ngạc nhiên nhìn người trước mặt- Trái đất tròn nhỉ. Người con gái đó Mình muốn xin việc làm. Tôi nói- Không Nhưng ngoài đó có bảng tuyển nhân viên mà. Tôi hỏi lại- Tất cả đều được trừ anh. Nhỏ nhìn thẳng vào mắt Tôi ư. Tôi nói- Ừ chào, xem như tôi chưa nói gì nhé. Tôi quay bước Đứng lại. Giọng nhỏ quản lý- Im lặng- Không có cơ hội lần hai đâu. Nhỏ tiếp- Nhận hay không? Tôi dừng lại rồi quay lại hỏi- Buổi sáng từ 8h tới 11h, Buổi tối từ 17h tới quay bước ra và ngồi vào Anh đi đâu mà lâu thế? Sún hỏi- Không, ra ngoài tí Ăn nhanh rồi về. Thằng Hòa lên Mà Hòa ở nhà có cái xe đạp nào không dùng không? Tôi hỏi- Có, xe đó tao bỏ trong gara tao có dùng đến đâu. Xe máy điện của tao đó, lấy mà dùng, còn mới đấy. Mà mày hỏi làm gì?- Tao mới xin được việc Ở quán này Ừ...[next]Chap 5Được một lúc thì mấy đứa lại về nhà, bé Sún lại cứ nhõng nhẽo nên tôi lại phải chở. Đi về trên đường thì gặp mấy thằng đực cứ nhìn tôi vẻ gato lắm. Được một lúc thì bọn tôi cũng về vào thì đóng cửa phòng lại, tắm phát cho thơm cmn tho rồi đánh răng lên giường ngủ. Một giấc mơ yên bình lại khẽ nhíu mày dậy, ở quê tôi dậy quen rồi cứ tầm 5h giờ không thể ngủ hơn được dậy vươn vai, vào trong phòng Vscn rồi chạy lên trên tầng 4 rồi tầng thượng vừa đặt chân lên thì thấy bao cát, hình nhân, tập tạ... Tôi tiến lại phía hình nhân dùng mấy chiêu karate mà Khá khen cho mày, có nghề mà giấu anh em. Không biết từ đâu thằng Hòa đứng sau lưng tôi từ lúc Tao đánh lung tung ý mà. Tôi gãi đầu- Giấu đi. Nói xong nó đưa chân trái ra đá tôi. Nhờ học võ nên tôi cũng phản xạ khá nhanh né sang bên phải rồi đưa tay đấm vào nó, nó nhảy sang và ra một cú đá nhưng tôi đỡ được. Quay về thủ thế, thằng Hòa nó học taewodo nên toàn dùng chân, tôi karate thì kết hợp cả chân và tay, tôi liền nhảy lên và đấm nhưng nó né được, đánh ở cự li gần taewodo sẽ không có lực. Sau một hồi bị chèn ép thì nó cũng chịu Hộc... Hộc mày học võ ở đâu thế. Nó thở dốc hỏi- Tao học từ lúc lớp 5, học của thằng anh gần nhà. Tôi đáp- Thế mà giấu nghề lâu giờ, mà tao thấy mày đánh nhau bao giờ đâu học võ làm gì?- Tao học không phải để đánh nhau mà là tự bảo vệ bản thân thằng ngồi một lúc thì cũng xuống tầng ai về phòng nấy. Tôi kiếm đại cái áo của thằng Hòa mới cho, tôi thấy cái nào cũng đẹp cả bước vào phòng tắm cho Dạ, cháu chào Bác. Bác dậy sớm thế. Tôi nói- Sớm gì đâu. Bác dậy quen rồi, mà tí bác đi lên nộp hồ sơ, học bạ cho cháu. Mấy đứa ở nhà lúc sau thì thấy Bé Sún và thằng Hòa cũng Con gái con đứa giờ mới chịu dậy. Bác Lan nói- Thôi ăn cơm đi. Bác Lan nói tiếp- Con mời cả nhà ăn cơm. Đồng thanh- À mà sao cháu không thấy bác Hùng đâu nhỉ. Tôi giờ mới hỏi- Ba em làm công ty nên ít khi về nhà lắm. Sún nói- Mà Kòi mày tí xuống dưới gara tao lấy xe cho mà đi ở đây ra đó làm cũng gần. Thằng Hòa Kòi, con đi làm ở đâu thế? Bác Lan hỏi- Dạ cái quán kem Hạnh Phúc ý. Tôi đáp- 1 tháng bao nhiêu?- Dạ cơm xong tôi ở lại dọn mâm xuống, thằng Hòa thì xuống gara lấy cho tôi cái xe máy Nè thế nào? Nó chỉ vào cái xe- Wow, đẹp ghê mày. Tôi nói- Ừ, Tí lấy mà phóng xe đạp điện đi, ra tới quán kem thì thấy mới nhỏ quản lý và mấy đứa nhân viên khác Đến sớm ghê Anh tên gì?- Gọi mình là Quân, sinh năm 97 ở Nghệ An. Còn Em tên Quỳnh, sinh năm 98 ở Hà Ừ, hi. Mà lại giới thiệu giùm anh mấy người còn lại Mọi người lại đây em nhờ tí nè. Quỳnh nói. Tôi nhìn lại thì có 5 nhân viên 4 boy 1 girl cộng tôi nữa là 5 boy 1 Đây là anh Hùng, Hoàng, Tiến, Kha, Em chào mấy anh, em là Quân, mong mọi người giúp đỡ. Tôi Ừ. Anh em trong quán cả. 4 người đều nói thế trừ 1 nhìn tôi kiểu khinh khinh nhưng tôi mặc Em chào chị Vân. Mấy nhân viên đều chào, còn tôi thì không biết ai nên không Ai đây bé Quỳnh. Chị ấy mỉm cười rồi quay qua nhìn tôi- Dạ chị Tú nhận vào đấy Dạ em chào chị, em tên Quân là nhân viên mới ạ. Tôi nói- Ừ, nhìn em cool quá à, chỉ cái tội hơi lùn. Nói xong chị lấy hai tay véo vào má Chị ấy thế đó, lớn rồi mà như trẻ con. Quỳnh mỉm cười nói- Hi...[next]Chap 6- Chị Vân, đồng phục nhân viên của em đâu. Tôi quay qua thì thấy mọi người đều có đồng phục riêng tôi thì À riêng nhóc Lùn thì...- Thì sao ạ. Tôi ngạc nhiên Tí bé Cẩm Tú đưa đến cho. Chị Vân nói- Vâng, thế em ra tiếp khách đây, chào ra bên ngoài thì thấy Cẩm Tú và một đám bạn đi vào. Ngồi ở giữa quán, hội đó đi tầm 6 đứa 4 trai 2 gái tính cả Anh chị dùng gì ạ? Tôi tiến đến về Gọi chủ quán ra đây. Một thằng trong nhóm đó lên Sao thằng này xin lạ thế Cẩm Tú. Thằng khác hỏi Ở quê mới lên đấy. Nhỏ đáp- Thảo nào tao thấy quê quê. Thằng đó đáp- Ê thằng cu, mày ở đâu tới. Thằng khác hỏi- Dạ em từ Nghệ An chuyển ra, có gì không anh? Tôi thật thà đáp- Ừ, tao nghe dân Nghệ An lì lắm nên hỏi Tùy người. Tôi bắt đầu thấy cay khi nói xấu đến quê hương Nói với khách thế à. Cẩm Tú nói- Ừ. Tôi bước vào trong quán và không thèm để ý Đứng lại. Nhỏ nói tiếp nhưng tôi vẫn cứ bước, khi thấy nhỏ trên xe đã nhường cho ông cụ thì thấy nhỏ rất hiền lành, tốt bụng nhưng đó chỉ sự bịa Anh bị đuổi dừng lại và quay về phía 6 người kia đang Cảm ơn, không cần tiễn. Tôi mặt lạnh, người ta nói không sai mà trên cái đất người thí không nên tin ai ra khỏi quán tôi lại phi xe máy điện đi tìm quán tuyển nhân viên. Đi vòng vòng thì thấy quán coffe Băng Băng ở đường vào trong quán tôi thấy cách trang trí quán rất khác với các quán là màu trắng, từ bàn ghế đến nhiều những chi tiết nhỏ nữa. Nhưng có điều khác lạ nữa là quán này có sân khấu luôn. Ở quê tôi chưa thấy bao giờ. Đang mải mê với những suy nghĩ thì có tiếng nhân viên phục vụ- Dạ anh tìm ai à?- Không, mình muốn tìm việc làm thôi? Thấy quán có tuyển nhân viên. Tôi đáp- Ờ, thế anh đi theo em. Nhỏ nhân viên dẫn tôi vào sâu bên Bạn ơi, sao mình thấy quán này trang trí toàn màu trắng thế. Tôi ngạc nhiên hỏi nhỏ- Vì chị chủ quán ở đây thiết kế như vậy. Mà em nói trước chị ấy lạnh lùng lắm. Em mới vào thì thấy run Ừ- Đến rồi anh. Nhỏ chỉ về phía Chị Linh có anh này mới xin vào để là nhân viên nè. Nhỏ nói- Gọi vào đi. Chủ quán đáp- Anh vào đi. Nhỏ nóiTôi tiến bước vào bên trong đập vào mắt tôi là một sự băng giá căn phòng được sơn bằng toàn màu trắng, đồ dùng đều màu trắng và điều tôi chú ý đến nhất là một cô gái đang ngồi đánh đàn pianô, cô gái ấy khoác lên mình một bộ váy trắng tinh. Khuôn mặt xinh xắn khỏi phải Chào. Tôi đáp- Mình muốn xin việc làm. Tôi nói- Mai 7h, giờ về lại lững thững ra về, nhưng ôi quên mất đường về nhà lượn tất cả các đường mà không biết cái quán kem Hạnh Phúc ấy một lúc thì cũng đã mệt tôi dừng lại hỏi Cô ơi, cô biết đường... Ở đâu không? Tôi thở dốc hỏi- Cô không biết, cô mới lấy chồng về tìm lung tung thì trời cũng đã nắng dịu hơn. Đang đi thì thấy mấy đứa nhỏ bên đường mặt mày lấm nhem, quần áo xộc xệch đang ngồi ở góc trên vỉa hè, trong tay thì cầm một tập vé phóng gần lại Em đã bán được tờ vé số nào chưa? Tôi dựng xe chạy lại phía cậu bé- Dạ chưa Thế từ sáng đến giờ chưa ăn gì không nói mà chỉ gật Đợi anh tí nhé. Tôi phóng xe đi tìm đến quán cơm nào bình dân gần Cô ơi, bán cho cháu một tô cơm, hai đĩa ra, và đĩa cá và một chai nước Đây Cô có thể lấy bao bóng bịt lại thức ăn được không?- Bao nhiêu 30k cháu- Cô cầm lấy 50k cháu mượn một cái tô và hai cái đĩa xong tôi phóng nhanh tới chỗ thằng Cơm đến rồi đây em ăn đi. Tôi vừa dọn ra thì nó gắp ầm ầm- Nhà em ở đâu, tí anh đưa về. Tôi xoa xoa đầu nó hỏi- Dạ, ở số nhà... Đường... Ạ- Hả, đường... Luôn à?- Thế giờ lên xe đi anh chở về luôn. Tôi nóiNó một lúc lưỡng lự rồi cũng lên về nhà thằng bé, nhà nó nhỏ, cũ kĩ, xung quanh có mấy cái Bo ba mẹ em đâu?- Dạ ba mẹ em mất rồi, em ở với bà và chị gái ạ. Nói đến đây thì nó òa khóc đến đây thì tôi thấy mình còn được hạnh phúc hơn rất nhiều người, tôi có mẹ có ba có em Dạ cháu chào bà ạ. Tôi nhìn thấy người bà tầm 80tuổi đang nằm trên giường, nhìn căn nhà đơn sơ rách nát không khác gì nhà Ừ, chào cháu, cháu là ai thế?- Dạ anh là người tốt bà ạ. Anh ấy mua cơm và nước ngọt cho con một lúc chia sẻ về gia đình tôi cho bà nghe thì bà cũng lúc sau thì...[next]Chap 7Bước vào nhà là một người con gái sở hữu một gương mặt khá xinh da trắng như Ngoại, ai đây ngoại. Người con gái đó không hề chú ý đến tôi mà bước tôi bà cụ À hỏi thằng Bo ấy. Bà mỉm cười hiền hậu nói- Bo ai đây?- Dạ là... Blap... Blap- Cảm ơn bạn nhá, mình là Hân. Bạn tên gì? Hân nói- Ừ, hi. Mình tên Quân, mà bạn có việc làm chưa? Cả đi học cả đi làm à. Tôi hỏi- Ừ, mình cũng đang tìm nè. Hân- Mình cũng mới tìm được việc ở một quán coffe, bạn đi không? Tôi nói- Ừ, nhưng mà...- Không nhưng nhị gì nữa, quyết thế nhà. Nhà bác mình cũng gần đây mai mình qua đón. Tôi nói- Mà thôi cũng trưa rồi mình phải về đây. Cu Bo ra ngoài này anh hỏi tí nè. Tôi nói rồi dắt tay cu Bo ra ngoài Anh cho Bo nè, tí vào nhớ đưa cho chị nhé. Tôi rút trong túi ra 150k Em không nhận đâu, anh giúp em thế được rồi. Bo nói- Không lằng nhằng, không anh giận đó. Anh cũng không có nhiều đâu. Thế nhé, cầm lấy. Nói xong tôi bước vào nhà chào ngoại và Hân rồi phóng xe bước về nhà thì thấy mấy đứa con gái nào lạ hoắc cứ nhìn nhìn Anh Kòi về rồi hả. Bé Sún ra khoác tay tôi nũng nĩu- Cái tội, con gái lớn rồi. Nhõng nhẽo hoài, mà mấy bạn kia là ai? Tôi nói rồi hướng mắt về phía bên Bạn em đó, anh muốn yêu đứa nào em gả cho. Sún nói- Thôi thôi, cho anh xin hai chữ "Bình yên".- Dạ em chào anh...- Anh cool quá à...- Anh có người yêu chưa làm gấu em nha... Blap... bạn bé Sún cứ trêu tôi, may là đã trưa rồi nên tụi nó về và hẹn gặp lại nữa mới đau Bác Lan đâu rồi Sún? Tôi hỏi- Mẹ em đi đâu rồi Thế thằng Hòa?- Anh đi chơi cùng người yêu Thế người yêu Sún đâu?- Em có đâu, chưa đến lúc, Mà em biết quán Coffe Băng Băng ở đâu không? Tôi hỏi- À, quán đó ở đường xyz đấy. Mà anh hỏi làm gì?- Anh bị đuổi việc nhưng lại tìm được nơi khác. Mà thôi anh lên phòng nghỉ tí đây mệt quá à. Tôi lên phòng và ngủ thiếp đi vì Dậy đi Để anh ngủ tí Anh con mẹ mày à, chết nè. Thằng Hòa đạp Ui za, gãy mông tao rồi. Tôi ngồi dậy xoa xoa cái Xuống ăn cơm Ừ, tao vào rửa mặt đã. Tôi phòng vào WC rửa mặt tỉnh bước xuống nhà thì thấy mọi người đã ngồi ở đó Thằng Kòi lại ăn cơm mày. Thằng Hòa nói- Con mời cả nhà ăn cơm. 3 đứa đồng Kòi, bác nộp hồ sơ cho con rồi đó. Bác Lan lên Dạ- Mà Hòa giờ mày làm ở quán Coffe Băng Băng Ừ, tao cũng chưa biết nữa, con chủ quán nói mai tới chứ không biết có nhận hay không? Tôi thở dài đáp- Ờ, mà ở đó có con xinh lắm phải không?- Ừ, xinh nhưng lạnh lắm. Tôi đápKết thúc bữa ăn bởi mấy câu hỏi ngơ ngơ của thằng Ê, tí đi chơi với tụi bạn tao không? Thằng Hòa lên Ok- Ờ, tí tao qua kêu. Thằng Hoà nói tôi lại lên phòng chìm vào giấc Dậy mày. Nó nói- Đợi tao tí. Tôi ngồi dậy kiếm bộ quần áo rồi vào tắm phát cho tỉnh Đi thôi Lại sấy tóc đi kìa. Thằng Hòa ỜNó xuống gara dắt chiếc xe exciter ra. Hôm nay nó mặc quần jean bó, áo thằng phóng xe đến quán coffe tôi chuẩn bị làm Ơ, sao lại tới đây. Tôi ngạc nhiên Thì tụi tao thường tới đây ngắm gái xinh mà. Thằng Hòa cười- Vãi cả vào trong quán thì tôi thấy tụi bạn của thằng Hòa gồm 4thằng con Áđù, giờ mới tới mày. Thằng trong nhóm đó Mà ai đây? Thằng khác hướng mắt về tôi Đây là anh em họ tao tên Quân mới chuyển từ quê lên. Thằng Hòa giới Còn đây là Khánh, Trung, Phương, Quang. Nó giới thiệu từng Chào mọi người. Tôi nói- Anh em của thằng Hòa cũng là anh em tụi tao ngồi xuống đi. Thằng Quang Ừ. Hi- Mà sao chưa thấy cô ấy ra nhỉ? Thằng Trung cứ liếc xung quanh rồi Cô nào thế Trung. Tôi hỏi- À cô bé em của chủ quán ý. Tên Linh xinh luôn. Hot girl đấy, nhà giàu nữa. Vệ tinh xung quanh cả lũ, có nhiều thằng tán nhưng không đổ. Thằng Trung nói một tràng Ước gì tao được em ấy để ý. Thằng Phương xuýt Tí tao thách tụi mày xin số điện thoại em, tao bao ăn uống cả tuần. Thằng Khánh thêm Nhớ nhé. Cả đám đồng thanh...Một lúc sau nhân vật chính cũng bước ra, người con gái ấy thu hút những ánh mắt nhìn của mọi người trong quán.[next]Chap 8Cô ấy ngồi ở cái bàn ở giữa quán. Tóc hôm nay được rẽ sang một bên. Vẫn mặc cái váy nhưng khác màu. Hôm nay màu ánh mắt cứ dán vào người con gái đó. Một người con gái với khuôn mặt lạnh tanh, không có một cảm Tụi mày uống gì để tao vào lấy. Tôi nói- Cafe sữa, trà sữa, cafe đen. Cả bọn Ờ, đợi tí. Tôi bước vào trong quán vừa bước ra thì gặp ánh mắt khó hiểu của người con gái Wow, em ấy đẹp thế...- Linh ơi...Bọn bạn tôi cứ dí mắt vào người con gái đó. Nhưng đáp lại là sự băng giá, không hề chú ý mà lo ngồi bấm điện Nè, uống đi, nhìn gì đã lắm. Tôi đặt xuống- Giờ ai qua xin số điện thoại trước nào? Thằng Khánh đề nghị- Thằng Trung qua trước đi. Thằng Hòa Qua đi. Cả đám đồng xong thì nó bước qua bàn kia. Mọi ánh mắt của bàn tôi cứ nhìn Bạn có phải tên Linh không? Cho mình làm quen Bạn xinh Bạn nói gì đi Bạn có người yêu một hồi độc thoại thì thằng Trung vác cái mặt dài như chết trôi Không ăn thua? Cả đám Giờ tới lượt thằng Khánh. Tôi Đúng thằng Khánh sát thủ tán gái qua đi. Thằng Phương thêm Mấy chú cứ đợi anh nhé, sẽ hốt được số điện thoại về cho. Thằng Khánh vênh mặt bước Cho hỏi có phải bạn là Linh không? Thằng Khánh tự nhiên ngồi xuống mà không cần xin Ừ. Linh không cần nhìn mà đáp- Bạn xinh Bạn cho mình số điện thoại Im một lúc thì thằng Khánh cũng chịu thua và bước về bàn Ehèm! Giờ tới thằng Quân. Qua đi mày. Thằng Phương Ặc, tao biết gì đâu mà Không biết, qua đi. Cả đám đưa cái mặt như đám ma đến nơi thì tôi cứ như trời trồng mà không biết làm gì. Bọn bàn tôi thì cứ xúi tôi "Xin đi, xin đi mày".Hít một hơi thật mạnh tôi ngồi đối diện Linh, không nói gì?- Nhìn chán chưa? Giọng nói lạnh Chưa... À à rồi. Tôi gãi Qua làm gì?- Xin Xin làm gì?- Xin cho tụi bên xong tôi cũng về mà không hề xin được số điện thoại. Tất cả uể oải bỏ Đợi tao tí. Nói rồi tôi lại qua bàn bên kia À mà nhận mình vào làm không? Tôi nhìn Linh Sáng từ 8h tới 10h. Chiều 14h tới 17h. Tối từ 19h đến 22h. Lương 1tháng/3triệu. Linh nói mà không hề nhìn Được. Tối mình làm luôn. Mà mình có một người bạn muốn xin vào quán làm luôn. Bạn có thể...- Thế thôi, mình xin phép. Tôi nói rồi trở lại Mày nói gì với em ấy thế. Thằng Quang Tao xin vào để làm việc. Tôi đáp- một lúc thì mấy thằng phóng xe và thằng Hòa đến trường tôi sắp học. Nói chung là hơn cả tưởng tượng. Ngôi trường THPT xyz to bự, nhìn từ ngoài vào trong thì rất sang trang. Tôi rất háo hức được vào một lúc thì lại phóng về phòng khách xem Tivi, bé Sún thì đi chơi theo bạn chỉ còn hai thằng đực ở Chán quá mày ơi. Tôi nói- Mày biết đá bóng không? Thằng Hòa Chuyện. Mày biết Messi chứ. Mày xem nó đá bóng thì cũng giống tao Xuống đi con, bay hơi cao rồi đấy. Thằng Hòa ngước mặt lên trên đứa giỡn một lúc rồi cả nhà lại vào ăn cơm. Bữa cơm vui vẻ, đầy tiếng cười...[next]Chap 9- Thôi tao đi làm đây nhé. Tôi vừa bước ra thì thấy thằng Mới 18h mày đi gì sớm thế. Nó hỏi- Tao qua nhà bạn tí. Thôi tao đi đây. Nói rồi tôi phóng xe lại lúc trưa đi về tôi cứ đi thẳng rồi lại quẹo trái rồi đến một cái hẻm trong ngõ. Đúng là nhà cu Bo rồi. Tôi nghĩ giờ này nó đang đi bán vé xe vào nhà tôi đi từ từ vào. Trời giờ cũng đã đen như mực. Trong nhà chỉ lóm đóm một ánh điện vàng bước vào thì thấy ngoại đang Ngoại ơi, con tới chơi nè. Tôi lại lấy ghế ngồi cạnh Quân con tới lúc nào thế? Để ngoại dậy rót nước. Ngoài ngồi Ngoại cứ để con ạ, mà Hân và cu Bo chưa về hả Con Hân mới đi lúc nãy mà giờ vẫn chưa thấy về không biết có sao không? Con đi ra ngoài xem giúp nó có bị gì không?- Vâng, ngoại nằm đi, con đi phóng xe đi ra ngoài vừa quẹo sang thì thấy 3 thằng con trai đang dựng xe máy chặn đầu Hân và Cu Bo. Tôi phóng xe lại Hân có chuyện gì thế? Tôi đứng lại Mấy anh này chặn đường Hân, híc. Bắt đầu mít Tụi mày muốn gì? Tôi hỏi tụi Đừng có làm anh hùng cứu mĩ nhân. Thằng tóc vàng xoay người đấm vào mồm nó, nó không chú ý nên bị đấm ngã xuống. Thấy thế hai thằng kia cũng xông lên tôi né rồi đá vào hạ bộ, nhảy lên và đấm vào thái dương. Hai thằng ngã xuống Hai người lên xe Quân chở về nào, không sao nữa đâu. Tôi lấy tay gạt đi giọt nước mắt trên má Bo muốn tập xe này không? Tôi cho cu Bo đứng trước Hân ngồi Dạ có. Nó hí hửng nói- Tí về anh dạy cho đến nhà Hân thì vào nấu ăn, tôi lo dạy cho cu Quân với Bo vào ăn cơm đi. Hân gọi- Ừ, đợi Quân tí. Nói xong hai anh em vào ăn. Nói vậy chứ tôi vừa mới ăn cơm xong nên không ăn cơm chỉ vỏn vẹn một đĩa rau và bát nước mắm. Tôi nhìn thấy và muốn rơi nước Quân xuống ăn cơm với ngoại đi. Bữa cơm nhà ngoại chỉ có thế thôi. Ngoại nói- Dạ thôi, con ăn rồi. Mà đợi con tí nhé. Con đi đấy phóng xe thật nhanh về nhà lấy hết 500k trong túi ra. Tôi cầm và nghĩ có lẽ số tiền này chắc mình chưa cần dùng lại phóng xe đến nhà Hân và không quên mua một ít giò và chút thức ăn đưa qua nhà Nè, Cu Bo cầm lấy. Tôi đưa ra cho nó cầm lấy bịch thức Hân ra ngoài này với Quân một chút? Tôi nhìn Hân Cậu cầm lấy nè. Tôi nhét vào tay Hân Ơ, sao cậu. Mình không nhận đâu. Hân nhét vào tay tôi Số tiền này tớ hiện tại chưa cần dùng. Hãy xem như là tớ cho mượn nhé. Tôi nhét vào tay Hân rồi chạy vào trong Ngoại cắt giò ra ăn đi. Tôi ngồi xuống cắt từng miếng bỏ vào trong bát cho ngoại, cu Bo và xong tôi phụ Hân dọn Hân ơi tớ tìm cho cậu công việc rồi. Tí đi làm theo tớ nhé. Tôi quay sang Hi, tớ cảm Ngốc cảm ơn gì? Thôi tớ dẫn thằng Bo đi chơi tí. Cậu tắm đi. Nói xong tôi ra dắt xe cho cu Bo lúc sau thì quay về, trước mắt tôi Hân trông xinh Đi thôi nào tiểu thư. Chào ngoại con Về sớm nhé hai đứa, coi chừng con Hân giùm trên đường thì bắt gặp mấy ánh mắt gato của mấy thằng đực bên đường. Hai đứa tới quán cũng vừa tầm 19h vào quán thì thấy được có vài khách Hai bạn mới vào làm à. Thằng nhân viên nói- Ừ- Anh chủ quán nói vào lấy đồng phục mặc đi. Thế là tôi và Hân cùng nhau đi vào. Mà tôi nghe thấy thằng nhân viên nói là Anh chủ quán. Thế nhỏ Linh là sao nhỉ...[next]Chap 10Tôi và Hân bước vào trong quán lấy ra hai bộ đồng phục màu trắng Hì, Quân mặc vừa khéo ha. Hân mỉm cười nói- Ừ, hi. Hân cũng vậy Thôi ra làm đi. Tôi đứa bước ra quán thì thấy quán cũng đông khách hẳn Anh chị dùng gì ạ? Tôi tiến lại bàn người khách mới vào hỏi- Cho một ly cafê đen và trà Vâng, anh chị đợi tí. Tôi bước và đưa lại tiếp người khác, quay qua Hân thì nhỏ cũng không khác gì tôi. Chạy đi chạy Phù, cuối cùng cũng xong. Tôi thở dốc ngồi vào Mệt thật đó. Hihi. Hân ngồi cạnh tôi Hai em làm mệt không? Chị quản lý tên Hương Dạ lần đầu cũng chị ạ, nhưng sau cũng quen thôi. Tôi đáp- Chị tên Hương, hai em tên gì? Chị Dạ em tên Quân, còn đây là Hân ạ. Tôi đáp- À mà chị ơi cho em hỏi xíu. Tôi nói- Sao em thấy mấy nhân viên ở đây nói chủ quán là đàn ông. Nhưng hôm trước em tới xin mà chủ quán lại là một cô gái. Tôi hỏi tiếp- Cô gái ấy là em gái của anh chủ quán. Phong cách trang trí trong quán cũng do em ấy làm đó. Chị Hương đáp- Dạ vâng làm em cứ tưởng...- Mê em ấy rồi phải không? Chị biết Không ạ. Tôi chắc Mà thôi hai đứa khuya rồi cũng về đi. Để chị bảo mấy thằng quán dọn dẹp Dạ thôi tụi em xin phép về ạ. Tôi nóiTôi sánh đôi cùng Hân bước ra khỏi Mời tiểu thư lên xe ạ. Tôi khom người- HihiHai đứa phóng xe về Hân thì cũng ôm hờ eo tôi. Chở Hân về xong tôi cũng phóng về Sún, Bác Lan, Thằng Hòa có lẽ giờ này cũng ngủ rồi. Tôi chạy thể dục từ tầng 1 lên tầng 3 kiếm vội cái quần dùi vào tắm rồi nằm lên chiếc giường thân yêu ngủ một giấc tới Oáp... Oáp. Tôi lấy hai tay dụi dụi Vscn rồi lên tầng thượng đấm bao xuống nhà thì thấy Bác Lan và cô giúp việc đang nấu Bác cần cháu giúp gì không? Tôi tiến đến- Giúp bác rán mấy cái trứng nhé. Bác vừa xào xào rồi Dạ, món đó sở trường của cháu đấy. Tôi hăng say với công việc rán trứng của một lúc vật lộn với món trứng thì tôi cũng xong rồi dọn ra Anh Kòi giỏi quá ta, biết nấu ăn luôn hả. Sún nói- Hi, quá là điều bình thường luôn. Tôi vênh mặt- Nói thì hay nhưng để xem có ăn được không mới là vấn đề. Thằng Hòa Cứ thử nhà tôi lại sum vầy vào bữa ăn xong tôi lại xin phép đi trước để đến chở Hân đi xe tới nhà Ngoại ơi, anh Quân tới nè. Bo nói- Quân vào nhà đi cháu. Ngoại tôi nói- Dạ Bo, chị Hân đâu? Tôi hỏi- Dạ chị ấy mới qua nhà bạn. Cu Bo đáp- Ừ, mà ăn sáng chưa? Tôi hỏi tiếp- Dạ ăn rồi ạ. Chị Hân mới mua thùng mì tôm về rồi lấy giò của anh lúc tối đưa bỏ vào trong. Ăn ngon lắm Ừ, Quân, con ở đâu Nghệ An? Ngoại hỏi tôi- Dạ, con ở Đô Lương ý. Tôi đáp- Ba mẹ vẫn khoẻ chứ. Ngoại hỏi- Dạ khoẻ ngoại Ahhh!!! Chị Hân về rồi kìa. Cu Bo nói- Quân tới sớm thế. Hân nói- Tớ cũng mới tới thôi. Mà ai kia? Tôi quay ra thì thấy thằng đi bên sau Hân. Nhìn nó có vẻ cũng đẹp trai da trắng, cao tầm Đây là Hoàng, bạn của Chào bạn. Tôi đưa tay ra bắt rồi nó cũng đưa ra bắt tay nhưng như kiểu khó Mà Hân, đi làm thôi. Tới giờ rồi. Tôi nói- Ờ, hi- Hân đi với thằng kia cẩn thận đấy. Thằng đó nói- Không sao đâu, có gì tôi chịu. Tôi nói thẳng rồi phóng Nhìn bạn kia có vẻ thích Hân thì phải. Đang đi trên đường tôi quay lại Thích gì đâu, bạn bè từ nhỏ của tớ đấy. Hân đánh vào lưng tôi- Thật mà, con trai nên tớ biết. Lúc nãy nó đang ghen Thôi kệ đi, tớ chỉ xem Hoàng là bạn thôi nà. Hân đáp- đứa phóng tới quán thì thấy...

niem hanh phuc cua mot thang ngheo